Cho tới về sau, có một đoạn thời gian, Giang Triết nhìn thấy rượu giống như thấy Hồng Thủy Mãnh Thú.
không nghĩ tới, toan tính của anh hôm nay lại khiến cho Giang Thiến Nhi lặp lại loại thống khổ này.
Ngẩng đầu nhìn xe của mình, tựa như đã rơi vào xa trận, trước sau không thể động đậy.
Từ trước đến giờ không bao giờ nói tục, Giang Triết nhịn không được hung hăng mắng một câu, lập tức kéo cửa xe ra.
Phía sau anh, mấy người kia đại đa số là cùng anh cùng nhau lớn lên, vừa nhìn thấy động tác của anh lập tức hiểu ngay, vì vậy, trừ tài xế ra, tất cả đều rối rít xuống xe.
" Anh, không cần."
Giang Thiến Nhi cảm giác cả người mình giống như có lửa đốt, cô vừa kéo quần áo của mình vừa nhẹ giọng nói với Giang Triết.
Cô há lại không hiểu ý tứ của Giang Triết, chẳng qua là từ nơi này đi bệnh viện Lâm Bân nếu ngồi xe cũng phải mất ít nhất nửa giờ, huống chi đi như vậy làm sao có thể.
Giang Triết lúc này đã không thể để ý tới cái khác, trong lòng chỉ có một ý niệm làm sao cho Giang Thiến Nhi càng chịu ít thống khổ càng tốt.
May nhờ A Đức đi sau Giang Triết tương đối nhanh nhạy, đã gọi một cú điện thoại, khiến bằng hữu ở gần đó nhanh chóng lái xe tới đây, ở đầu đường chờ.
Bằng hữu kia vừa nhìn thấy Giang Triết vội vàng ngoắc, Giang Triết lần nữa ngồi lên xe.
Như vậy lăn qua lăn lại cũng đã mười phút trôi qua, trên mặt, trên cổ Giang Thiến Nhi, thậm chí là trên người cô cũng đã bắt đầu xuất hiện mẩn đỏ. Biết Giang Triết giờ phút này đau lòng, Giang Thiến Nhi cắn chặt môi của mình, không dám phát ra chút âm thanh nào, nhưng là loại cảm giác này làm cho Giang Thiến Nhi sống không bằng chết.
Giang Triết cúi đầu, đem ngón tay mình bỏ vào trong miệng Giang Thiến Nhi, ánh mắt của anh nhìn Giang Thiến Nhi, mắt thấy cô bị thống khổ thế nhưng anh lại không thể làm gì.
Nước mắt lập tức từ khóe mắt chảy xuống.
Người đàn ông này, thời điểm cha mẹ bị tai nạn xe cộ, song song rời đi trần thế cũng không có khóc. Bởi vì khi đó, anh một lòng che chở Giang Thiến Nhi đang khóc Giống ở trong lòng, nhưng là, lúc này trong lòng như bị quặn thắt lại, nước mắt càng thêm khó khống chế.
" Không cần."
Giang Thiến Nhi lắc đầu, muốn giơ tay lên, nhưng thân thể căn bản là không thể nhúc nhích , cảm giác như có ngàn con sâu đang ngọ nguậy, rất là thống khổ.
" Thiến Nhi, muốn khóc cứ khóc đi."
Giang Triết nắm chặt tay Giang Thiến Nhi.
" Anh, anh, anh." Giang Thiến Nhi rốt cuộc lên tiếng kêu to, cô thực sự không chịu nổi, không chịu nổi.
" Anh, anh để cho em chết có được không? Anh."
Giang Thiến Nhi cáu kỉnh kêu, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt thống khổ trên người.