A Đức nhận lấy điện thoại di động, cúi đầu, ngón tay ấn lên bàn phím.
Tống Na Mỹ gần như nhìn ngây ngô, giờ phút này bộ dạng của anh nghiêm túc như thế.
Ngón tay thon dài của anh cứ thế ấn xuống từng phím từng phím, ánh mắt ấy thật rất chuyên chú, dường như đang làm một việc vô cùng quan trọng.
Anh ngẩng đầu lên, sau đó hướng về phía bà nở một nụ cười tươi tắn, lộ ra hàm răng trắng mê người.
“Đây là số điện thoại di động của tôi“.
“Tôi có thể gọi cho cậu chứ?”
Có một loại cảm giác chưa bao giờ trải qua trong nháy mắt chảy qua trái tim của bà.
“A Đức, cậu biết cậu đang làm gì chứ? A Đức cậu biết tôi và cậu chênh lệch bao nhiêu không?”
Với tuổi tác của bà ngay cả làm mẹ A Đức cũng có thể.
A Đức ngượng ngùng cười một tiếng, mắt nhỏ lim dim.
“Tôi chỉ đi theo cảm giác của mình đi, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn qua nhiều năm như vậy, tôi chưa từng trò chuyện với ai vui vẻ như thế. Về phần tuổi tác, tôi chưa từng nghĩ tới“.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn tóc, trên mặt là màu hồng hiếm thấy.
Thừa dịp Tống Na Mỹ chưa phục hồi lại tinh thần, anh ta đã vọt ra khỏi nhà hàng nhỏ.
Tống Na Mỹ đứng ở nơi đó, hồi lâu chưa lấy lại được tinh thần.
Bà chậm rãi đi ra ngoài, bên ngoài vẫn là ánh nắng rực rỡ, dường như nhắc nhở tất cả mọi chuyện vừa rồi là hoàn toàn chân thật.
Bà đột nhiên buồn cười, lại cố nhịn được, hai vai không ngừng rung rung.
Thật ra, ở thành phố A bà cũng đã từng có căn nhà, nhưng bởi vì thời gian ở đây gần như rất ít ỏi, thậm chí có lúc rất nhiều năm cũng không có trở lại, vì vậy, dứt khoát bán căn nhà ở đây.
Công nhận người họ Giang này đối với bà vẫn rất rộng rãi, cậu ta cho bà tiền dường như có thể đủ để bà tiêu xài dùng đến vài đời.
Cho nên chắc bà sẽ không cần lo ăn mặc.
Đứng ở dưới ánh mặt trời, lần đầu tiên trong lòng bà dâng lên một loại cảm giác mãnh liệt, bà muốn mua một die,n; da.nlze.qu;ydo/nn căn nhà ở đây, sau đó ổn định lại.
Tuổi bà đã không nhỏ, tuy là mỹ phẩm che đi một phần, so với tuổi thật thì có vẻ bà còn nhỏ hơn nhiều.
Bà lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, phía trên là cái tên A Đức bấm chuyển sang dãy số.
Khóe miệng nở ra một nụ cười ngọt ngào, dãy số kia cứ thế được quay gọi đi.
“A Đức, tôi là Tống Na Mỹ“.
“Cô Tống, xin chào, chào cô“.
Bên kia rõ ràng là giọng nói thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
“Gọi tên tôi thôi, có một việc muốn mời cậu giúp một tay đấy“.
“Cô nói đi, chuyện gì?”
“Ta muốn mua một căn nhà ở thành phố A“.
Mấy ngày sau, Tống Na Mỹ lấy được một cái chìa khóa của căn nhà mới.
Căn nhà ở chỗ trung tâm chợ, ở tầng 18, quan sát xuống, nhìn không sót một cái gì những con đường của thành phố A, thậm chí có thể nhìn thấy con sông lẳng lặng chảy xuôi bảo vệ thành phố.
Mà nơi cuốn hút Tống Na Mỹ là căn phòng có sân phơi trước sau.
Phía trước ban công thậm chí có ghế xích đu.
Tống Na Mỹ vừa nhìn thấy chiếc xích đu đã thích nó, vì vậy, lập tức quyết định mua.
Vậy là chặng đường mua nhà ở đã hoàn thành mỹ mãn, vốn không phải chuyện dễ, huống chi phòng này giá cả cũng hợp lý.
Sau khi bà nói với A Đức, A Đức nói lập tức vì bà đi hỏi thăm.
Cũng chỉ mới qua hai ngày, A Đức đã gọi điện thoại tới, nói là vừa đúng lúc cậu ta có một người bạn có một căn nhà muốn sang tên, cậu ta đã đi xem qua, phát hiện căn nhà đó rất tốt.
Tống Na mỹ vốn tưởng rằng A Đức chỉ nói cho qua mà thôi, nhưng đến khi vừa chạy tới xem, mới phát hiện căn nhà dành cho bà động lòng đến thế.
Bà nói với người bạn A Đức, tiền không là vấn đề, chỉ là muốn căn nhà này.
Người bạn kia rất thật thà mà cười, nói là bởi vì là bạn tốt nhiều năm của A Đức, cho nên sẽ không ra giá trên trời.
Sau đó anh ta báo một con số.
Tống Na Mỹ không dám tin vào lỗ tai mình, thậm chí trên mặt đều là vẻ khó có thể tin.
“Như vậy không phải cậu sẽ lỗ vốn sao?”
Người nọ nhìn A Đức một cái, sau đó cười: “Trên đường đến đây, A Đức liên tục nói với tôi, chỉ có thể rẻ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn không thể đắt, cậu ta cũng đã nói như vậy, tôi còn dám nói lung tung sao?”
“Cám ơn, cám ơn“.
Hai chữ phía sau, Tống Na Mỹ nói khi đối mặt với A Đức.
A Đức cũng chỉ lắc đầu một cái, khóe miệng mỉm cười.
Về giá cả đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần ngày mai đi gặp luật sư làm thủ tục sang tên nữa là được rồi.
Chờ sau khi người bạn kia đi, trong phòng chỉ còn lại Tống Na Mỹ A Đức.
Không khí có chút tế nhị.
“Tôi đi trước“.
A Đức đột nhiên phá vỡ trầm mặc.
“Cám ơn“.
A Đức gật đầu, xoay người, tay mới vừa đặt vào trên tay nắm cửa, truyền đến giọng nói của Tống Na Mỹ từ sau lưng.
“A Đức“.
Bóng lưng A Đức hơi cứng lại, anh quay đầu, trong mắt đều là sự mừng rỡ.
“Tôi không biết nên mở miệng như thế nào“.
Tống Na Mỹ cúi đầu, quả thật không biết nên nói gì.
Mặc dù hắn nói không quan tâm số tuổi, nhưng dù sao điều đó cũng bày ra ở trước mắt.
“Nhà cửa cần phải trang trí lại“.
A Đức gật đầu một cái.
“Tôi có thể xin cậu giúp một tay cùng nhau trang trí không?”