Giang Thiến nhìn ánh mắt của anh, sau đó cười: "Anh, anh đang làm gì vậy, anh đi làm, đâu không phải là đi công tác”.
Giang Triết mơ hồ than thở, tại anh sợ phải tăng ca đến khuya.
"Mấy ngày nay em ở biệt thự chắc chắn rất cô đơn, hay anh bảo Lâm Mẫn đến?"
"Không... không cần, anh, cũng đã bận rộn như vậy, nếu bảo cô ấy đến đây rồi, em sẽ bị cô ấy mắng, nói không chừng ban ngày cô ấy ở biệt thự lòng như lửa đốt, tối về còn phải đi làm”.
Giang Triết suy nghĩ một chút thấy dd.lqd như vậy cũng đúng, mấy ngày nay người của công ty quả thật bận đến nỗi lòng bàn chân cũng hướng lên trời.
Mà nhà máy thiếu người càng thêm bận, bởi vì những hóa đơn kia đều cần bọn họ đi hoàn thành.
"Lý Thanh Yểu được không?"
Giang Thiến lắc đầu.
Thỉnh thoảng gọi một cú điện thoại cho con bé này, đều bận bịu hẹn hò với Giang Phấn, rồi lại thường tìm bạn học tụ tập.
Lần trước mình gọi điện thoại qua, nghe ra hai người nhất định là đang dính lấy nhau chung một chỗ, thậm chí Lý Thanh Yểu ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, xem ra khi yêu sẽ thật sự biến người phụ nữ thông minh thành số không.
"Vậy làm sao bây giờ đây?"
Giang Triết khẽ cau mày.
Người trong biệt thự cũng không ít, nhưng không có một người có thể nói chuyện Thiến Nhi, nghĩ đến ngay cả một người nói chuyện phiếm với Thiến Nhi cũng không có, thật không biết có bao nhiêu nhàm chán.
"Không có việc gì, anh tranh thủ đi đi”.
Giang Thiến khẽ đẩy Giang Triết một cái, ý bảo anh có thể đi được rồi.
Giang Triết cũng không di chuyển, chỉ tỉ mỉ dặn dò.
"Nếu anh làm thêm giờ, em phải đi ngủ sớm một chút đấy. Muốn ăn cái gì bảo nhà bếp đi làm cho, thiếu cái gì bảo quản gia đi mua cho. Nếu như cảm thấy không vui, thì gọi điện thoại cho anh”.
Giang Thiến mở to mắt nhìn về phía Giang Triết.
"Anh, sao em phát hiện anh biến thành bà mẹ tốt thế”.
Giang Triết chỉ dịu dàng cười cười, sau đó đứng dậy.
"Anh lo lắng cho em”.
Giọng anh trầm thấp mang theo không ít đau lòng.
Nếu hôm qua Thiến Nhi không yếu đuối, nói không chừng mình cũng cho là không sao cả, nhưng ngày hôm qua lời cô dd.lqd ấy nói dịu dàng như vậy, thật ra thì tự nói với mình, cô rất lo lắng, sợ mất đi mình.
Nhưng cô lại không thể nói chuyện phiếm với ai.
Anh chỉ sợ cô là đồ ngốc, không có ai ở bên cạnh, cô sẽ lại suy nghĩ lung tung.
"Anh, anh sao vậy? Cũng không phải là lần đầu tiên anh đi làm, đi đi, em không sao”.
Mặc dù trong lòng cô đơn, nhưng lúc nào anh phải đi ra ngoài làm việc cũng nên để cho anh đi có phải không?
Giang Triết tỉ mỉ dặn dò rất nhiều chuyện, từ ăn cơm đến ngủ, thậm chí đến đi vệ sinh.
Rốt cuộc Giang Thiến cũng bị mơ hồ.
"Anh, rốt cuộc anh đi làm gì?"
Bộ dạng đâu phải đi làm, rõ ràng giống như phải đi công tác mười ngày nửa tháng.
Giang Triết rõ ràng sửng sốt, hình như không hiểu những lời này của Giang Thiến là có ý gì.
Sau đó ánh mắt của Giang Thiến vẫn nhìn anh, rốt cuộc anh cũng mở miệng.
"Đi làm mà”.
"Nhưng dáng vẻ của anh cứ như tối nay sẽ không về, không đúng, giống như phải đến mười buổi tối không về vậy”.
Giang Triết không nói lời nào.
Thật ra thì, trong công ty liên tục làm tăng ca mười ngày nửa tháng đó là một chuyện rất bình thường, nhưng chuyện như vậy cho tới bây giờ cũng không xảy ra với anh.
"Thiến Nhi, rất có thể, thật sự sẽ xuất hiện tình huống như vậy”.
Giang Triết cười khổ.
Anh không biết Tần Trà nhận dd.lqd đơn hàng cái đó rốt cuộc lớn thế nào, nhưng theo như tình hình trước mắt, nhất định là rất lớn.
Hoặc là mình không đi, nếu đã đi qua cũng chỉ là một người bình thường trong đó, không có gì khác biệt.
Giang Thiến có phần kinh ngạc, sau đó vẻ mặt không đành lòng.
"Bây giờ em biết tại sao anh như một bà mẹ rồi phải không?"
Giang Triết thở dài, kéo Giang Thiến lên, sau đó ôm vào trong ngực mình.
"Thiến Nhi, Thiến Nhi”.
Từng tiếng trầm thấp dịu dàng, mang theo từng tiếng thở dài dai dẳng.
Sau đó cúi đầu xuống, chuẩn xác chiếm lấy đôi môi Thiến Nhi.
Trằn trọc mút vào, hận không thể để cô chui vào trong ngực của mình.
Cuối cùng cũng tách ra, hơi thở của Giang Thiến đã không ổn định, trên mặt ửng hồng thẹn thùng.
"Thiến Nhi, Thiến Nhi”.
Giang Triết ngậm vành tai Giang Thiến, hận không thể ở đây ăn cô.
Dù sao cũng không có người giúp việc, cửa cũng đã đều được đóng chặt.
Nhưng cô mang thai, cô mang thai rồi.
Nghĩ tới đây, bất giác anh có phần tức giận, hung hăng nắm chặt tay, cuối cùng cười thầm nói.
"Thằng nhóc đáng ghét, còn chưa sinh ra đã giành mẹ với ba”.
Một câu như vậy mang theo một tia không cam lòng, lại một tia uất ức, rốt cuộc Giang Thiến không nhịn được "Xì" cười lên một tiếng, hiếm khi tổng giám đốc Giang chúng ta cũng có ngày nhăn nhó, ưmh, cảm giác như vậy thật là tốt đẹp, dường như giảm bớt nỗi buồn khi xa cách.
"Ngộ nhỡ là con nhóc nhỉ?"
Giang Thiến trêu ghẹo.
"Con nhóc cũng tốt, anh không để ý”.
Giang Triết thờ ơ phất tay.
Chờ đến khi tay kia rũ xuống đã đặt lên bụng của Giang Thiến, sau đó một đường trượt xuống dưới.
"Anh, không được”.
Cơ thể Giang Thiến nhẹ nhàng vặn vẹo.