Lâm Mẫn thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại như trút được gánh nặng.
Hình như bây giờ tổng giám đốc càng ngày càng có nhân tính, đây cũng là công lao của Giang Thiến.
"Nhưng, vậy bạn nhảy của anh phải làm thế nào?"
Đường đường là tổng giám đốc Minh Đế dĩ nhiên là không thể đi một mình.
"Nhất định sẽ có biện pháp."
Giang Triết vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị đẩy ra, sau đó cửa xuất hiện âm thanh sang sảng.
"Khó được tổng giám đốc Giang của chúng ta cũng có thời điểm khó xử?"
Âm thanh thanh thúy như vậy trừ Tần Trà còn có ai.
Hình như cô đen đi rất nhiều, nhưng nhìn ra tinh thần cũng rất khá.
"Tổng giám đốc Tần."
Lâm Mẫn chào hỏi, nhưng không biết là mình nên đi ra ngoài.
"Chào cô, Lâm Mẫn."
Tần Trà xoay người mở ra balo của mình ra, tìm tìm, sau đó lấy ra một cái hộp.
"Đây là cho cô, mấy ngày trước tôi theo người khác ra ngoài tranh tài, ở nơi đó mua được một ít đồ."
"A."
Lâm Mẫn che miệng, "Như thế nào tôi cũng có, không dám, tổng giám đốc Tần, không dám."
Cô liên tục từ chối.
Tần Trà cười: "Cái này thì có cái gì có dám hay không, cô xem, chỉ có bạn bè của tôi mới có, cô là vinh hạnh cỡ nào."
Nói xong, quay đầu nhìn Giang Triết, hai mắt mỉm cười.
" Tổng giám đốc Giang, ngược lại anh nên nói một câu, để cho thư ký mỹ nữ của anh nhận đi, nếu không khó xử chính là tôi."
Lời đã nói đến cấp trên rồi, Lâm Mẫn nếu như từ chối nữa có vẻ làm kiêu, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Tần Trà lúc này mới hài lòng, sau đó lại lấy trong túi xách ra một cái hộp, mở ra nhìn một chút, xác nhận không có lầm mới đưa cho Giang Triết.
"Tôi cũng không cần."
"Thật là tự mình đa tình, cho bảo bảo ở nhà của anh, tôi chọn thật lâu, chỉ có một khối ngọc này thông linh sáng long lanh nhất, đưa cho bé nhà anh."
Nói xong, hình như tranh công bỏ thêm một câu.
"Mọi người khen ánh mắt của tôi rất tốt."
Giang Triết có chút khó xử, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Nhưng Tần Trà cũng mặc kệ anh có nhận hay không, chỉ để cái hộp ở trên bàn, sau đó xoay người muốn đi.
"Ai, Tổng giám đốc Tần."
Lâm Mẫn đột nhiên lên tiếng, nhưng là, suy nghĩ một chút chuyện này mình mà nói ra lại không thích hợp, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Giang Triết.
Giang Triết như thế nào không hiểu ý của cô, vì vậy hơi trầm tư, liền gật đầu.
Lâm Mẫn cười: "Thứ sáu tổng giám đốc Giang muốn tham gia một bữa tiệc, nhưng là thiếu một bạn gái."
Nét mặt Tần Trà trong nháy mắt tươi cười như hoa, ánh mắt của nàng thậm chí tinh tế híp lại.
Chỉ là gật đầu.
"Được, được."
Sau đó, Tần Trà nhớ lại hành động hôm nay của mình chỉ cảm thấy hôm đó đầu mình bị cửa kẹp rồi, trong tất cả đứa trẻ chọn mình, ngoại trừ bởi vì mình ở bên ngoài làm chuyện xuất sắc ra, còn một nguyên nhân khác chính là mình xử lý vấn đề tương đối tỉnh táo, mọi phương diện đều có thể suy tính chu đáo.
Cho nên, qua nhiều năm như vậy mình chủ trì tất cả mọi chuyện trong công ty, nguyên nhân nghiệp vụ của công ty phát triển không ngừng .
Giang Triết cúi đầu, sau đó nhìn một chút tấm hình trên bàn, đó là một tấm ảnh chung của mình và Giang Thiến, trong hình Giang Thiến rúc vào bên cạnh mình thật chặt.
Khóe miệng của anh khẽ giơ lên, sau đó lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Lâm Mẫn cùng Tần Trà dường như nhìn ngây ngô, nhìn Giang Triết như vậy càng tăng thêm một phần người đàn ông quyến rũ, dường như làm cho người ta mê muội.
Chỉ là Giang Triết vẫn không nói lời nào, làm cho trong lòng Tần Trà không ngừng trầm xuống.
Nhưng là, cô lại an ủi mình, sẽ không, nếu như Giang Triết không muốn cho mình đi cùng, khi đó chắc chắn anh sẽ không gật đầu, trừ phi, trừ phi anh biết mục đích của mình, cố ý như vậy.
Cô nhớ tới lời của cha, ông nói: "Giang Triết người này vô cùng trọng tình cảm, một khi anh nhìn trúng người nào đó là cả đời đều rất khó thay đổi, trừ khi bên trong xuất hiện lực lượng kháng cự nào đó. Con xác định tâm ý của con sẽ không thay đổi?"
Thật ra thì, từ nhỏ đến lớn, đối với quyết định của mình, cha bình thường cũng sẽ không ngang ngược can thiệp, bởi vì ông biết rõ mình thật ra thì cũng rất cố chấp, mà khi đương nhiên có một nguyên nhân, mình chưa bao giờ sẽ làm ông phiền lòng.
Vì vậy, cô khẽ gật đầu.
Cha thở dài một hơi, rốt cuộc nói: "Vậy con chuẩn bị sẵn sàng thôi."
Cha biết nhiều lời vô ích.
Giang Triết rốt cuộc chậm rãi mở miệng.
"Tổng giám đốc Tần, ngại quá."
Lòng của Tần Trà trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.
Cảm giác toàn thân lạnh lẽo như vậy cô chưa từng có cảm nhận qua.
Trước đây thật lâu, bạn tốt của cô miêu tả cảm giác đó là ngã vào hầm băng, cô còn cười, nói nào có khoa trương như vậy.
Cô thật là không ngờ, mình có một ngày thế nhưng thật sự nếm loại tư vị này, thậm chí đôi tay cũng cảm giác rét run.
Nhưng khuôn mặt cô vẫn giả bộ tươi cười.
"Tổng giám đốc Giang, anh nói đùa." Cũng chính là một khắc kia, trong lòng của cô dâng lên thật sâu oán hận.
Nếu không muốn để cho mình đi, tại sao còn phải gật đầu, như vậy có tính là nhục nhã mình hay không?