Ánh mắt của Giang Triết lập tức lạnh buốt.
"Làm sao cô biết những việc này?"
Tần Trà hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Tôi... tôi chỉ suy đoán mà thôi. Thật xin lỗi, tổng giám đốc, thật xin lỗi”.
Cô liên tục nói xin lỗi.
"Thôi”.
Giọng của Giang Triết hơi trở lại bình thường, nhớ tới bà Lãnh đúng là đã nói như vậy.
Đối với bà Lãnh anh vẫn luôn tôn kính, cũng thấy được bà nói với mình như vậy cũng coi là hạ thấp phong thái rồi.
"Có yêu cầu gì, chỉ cần nói với Lâm Mẫn, tôi sẽ để cô ấy phối hợp với cô”.
Giang Triết nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Xoay người, lặng lẽ đẩy cửa ra, Thiến Nhi đã tỉnh rồi, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to nhìn anh.
"Thiến Nhi”.
Anh cúi người, sau đó đỡ cô lên.
"Hôm nay sao mới ngủ đã dậy rồi hả? Có phải khó chịu chỗ nào không?"
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, động tác trên dd.lqd tay càng thêm thận trọng, dường như sợ vừa dùng lực sẽ làm cô đau.
"Không có, rất tốt”.
Giang Thiến quay đầu, tránh né ánh mắt của Giang Triết.
Trong lòng Giang Triết hơi kinh ngạc, hẳn là Thiến Nhi có tâm sự? Cho nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh?
Chuyện gì?
Trong đầu anh đang cố gắng tìm tòi.
Vừa rồi khi về nhà, anh hỏi quản gia, nói là cả ngày cô chủ đều ở trong biệt thự, không đi đâu cả.
Buổi sáng tập bài thể dục cho phụ nữ mang thai, nghe nhạc, còn đi ra ngoài tản bộ nữa.
Lúc trở về, dựa vào phòng bếp, nhìn những người đó làm món điểm tâm ngọt.
Quản gia còn nói hôm nay tâm tình cô chủ rất tốt, luôn cùng bà vừa nói vừa cười.
Ăn xong cơm trưa, cô ngồi nghỉ một lát, rồi đi lên tầng nằm.
Trong lúc này chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Anh”.
Giang Thiến nhẹ nhàng gọi, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, nhất định có chuyện gì rồi.
Từ trước đến giờ Thiến Nhi vui buồn đều hiện trên mặt.
"Không có việc gì, chỉ là hình như còn buồn ngủ”.
"Heo nhỏ, còn ngủ? Cũng đã hơn ba giờ, sao không ngủ được rồi, vận động một chút có được không?"
"Em không muốn vận động”.
Giang Thiến lập tức phản đối, ánh mắt nhìn Giang Triết như nhìn mãnh thú.
Giang Triết thấy buồn cười.
"Đồ ngốc, em đây là nghĩ đi đâu vậy? Anh cũng dd.lqd không muốn làm hại con của chúng ta, vận động như thế chúng ta còn nhiều thời gian, Thiến Nhi, em nói đúng không?"
Giang Triết khẽ cắn vành tai Giang Thiến, giọng nói mập mờ.
"Anh, đáng ghét”.
Giang Thiến thẹn thùng nói, bởi vì sợ nhột, cho nên không ngừng tránh né miệng mềm mại của Giang Triết.
Giang Triết chỉ cảm thấy trên người có lửa đang bùng cháy.
Lửa kia từ bụng dưới bùng lên.
Anh vốn không thịt không vui (ưmh, bạn tự hiểu).
Nhưng bởi vì cơ thể Thiến Nhi mang thai, vì thế anh không thể không khống chế mình.
Tựa như giờ phút này ôm nhuyễn hương trong ngực, vây quanh mũi đều là mùi sữa nhàn nhạt trên người cô.
Anh để Thiến Nhi dựa vào đầu giường, sau đó xoay người vào phòng vệ sinh.
Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy "rào rào rào".
Giang Thiến che giấu thất vọng trên mặt, trong ánh mắt lướt qua đau buồn.
Anh đây là thế nào?
Rõ ràng một giây trước vẫn dịu dàng, sao vừa quay người đã buông mình, sau đó trốn vào phòng vệ sinh.
Nghĩ đến vừa mới nghe lén điện thoại, trong lòng cô không khỏi mất mác.
Cô làm sao biết người đàn ông kia vào phòng vệ sinh chỉ là vì dập lửa.
Cứ như vậy cô vẫn ngồi ngơ ngác cho đến khi Giang Triết ra ngoài.
Ánh mắt Giang Thiến tìm tòi qua lại Giang Triết trên mặt.
"Làm sao thế?"
Giang Triết thấy buồn cười, anh làm sao có thế biết Giang Thiến trong cái đầu ngốc nghếc kia là cái gì.
"Không có gì. Gần đây anh bận lắm à?"
"Không bận”.
Giang Triết ngồi xuống cạnh bên giường, tay rõ ràng đã vươn ra muốn đặt lên bả vai Giang Thiến, nghĩ đến chuyện vừa rồi, vội vàng thu tay về.
Giang Thiến làm sao có thể không nhìn thấy động tác như thế, cô chỉ cảm thấy lòng mình từ từ bị dìm xuống đất.
Giang Triết còn tưởng rằng thời gian mình ở cùng Giang Thiến ít quá, cho nên Giang Thiến không vui, vội vàng nói: "Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ ở cùng dd.lqd nhà với em được không? Có phải cảm thấy buồn chán không?"
"Không, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, anh nên làm việc gì cứ tiếp tục làm việc đó”.
Giang Thiến quay về phía Giang Triết môi mấp máy.
"Thật sao?"
Trong mắt Giang Triết hiện lên một tia nghi ngờ, cứ có cảm giác hôm nay Giang Thiến hơi là lạ, nhưng lại nói không nên lời.
"Đúng vậy. Anh, mọi người đều nói sau lưng một người đàn ông thành công luôn có một người phụ nữ, nhưng hình như em vẫn luôn không giúp được anh việc gì”.
Giang Thiến cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Giang Triết dù đần độn, cũng nghe ra sự thương cảm trong giọng nói của Giang Thiến.
Anh nâng cằm Giang Thiến lên, ánh mắt dịu dàng áp sát nhìn thẳng mắt Giang Thiến.
"Thiến Nhi, nói cho anh đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì không vui?"
Giang Thiến không nói lời nào, chỉ dùng hàm răng trắng như tuyết cắn chặt đôi môi đỏ tươi của mình.