Quay đầu lại nhìn Giang Thiến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảng trắng xanh.
Môi mỏng Giang Thiến khẽ nhếch lên, quay đầu, nhìn về phía trước.
Tay anh nắm chặt tay lái, gân xanh nổi lên, khớp ngón tay trắng bệch.
Trong mắt tràn ngập thương tiếc và thống khổ.
Giang Thiến bên cạnh vẫn cúi đầu, cánh tay để bên ghế run nhè nhẹ.
Điện thoại độ nhiên reo lên, là của Giang Triết, anh lấy ra, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi.
Là bác sỹ Phùng, hỏi anh khi nào tới.
"Đã đến cửa bệnh viện rồi." Giang Triết nhẹ giọng nói.
Dường như bên kia cũng ý thức được điều gì, rất nhanh đã cúp điện thoại.
Giang Triết quay đầu, yên lặng nhìn Giang Thiến, rốt cuộc đưa tay qua, cầm lấy tay cô.
Giang Thiến quay đầu, hướng về phía Giang Triết lộ ra một nụ cười chua xót.
"Thiến Nhi, xuống xe được không?"
Giang Thiến khẽ gật đầu, sau đó tránh khỏi tay Giang Triết. Anh sững sờ nhìn bàn tay mình, trên đó dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Giang Thiến.
Trong nháy mắt, thật sự nghĩ chỉ muốn mãi cầm tay cô như vậy, vĩnh viễn không để cho cô xuống xe.
Khẽ cắn môi, kéo mở cửa xe ra, sau đó sải bước đi xuống.
Bên kia, Giang Thiến cũng tự mình xuống xe, đi theo phía sau Giang Triết vào bệnh viện.
Bác sĩ Phùng đã chớ ở cửa bệnh viện, thấy Giang Triết tới lập tức chào đón.
Giang Triết khẽ gật đầu, không nói lời nào, xoay người dắt tay Giang Thiến qua.
Bác sĩ Phùng là người thông minh, ánh mắt cũng không có dừng lại trên người Giang Thiến, chỉ dẫn cả hai đi vào trong.
Phòng khám phụ khoa ở trên tầng hai, bên ngoài đại sảnh đầy người đang đứng chờ.
Tầm mắt Giang Thiến đảo qua mấy người kia, lại vội vàng cuối đầu. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập hạnh phúc cùng ngọt ngào, khiến cho cô không nhẫn tâm nhìn lại.
Giang Triết nhẹ thở dài, sau đó ôm Giang Thiến qua.
"Chúng tôi muốn làm kiểm tra trước ."
Bác sĩ nhìn Giang Thiến. Thấy Giang Thiến vẫn không nói gì, chỉ gật đầu.
Bác sĩ hỏi một số vấn đề thông thường, sau đó lại tiến hành kiểm tra một số thứ.
Giang Triết nhìn những cái này, mày hơi nhíu lại.
"Khí sắc của cô ấy không được tốt lắm, vẫn nên kiểm tra lại một chút cho yên tâm, nếu bị viêm, vậy thì không thể tiến hành ngay được, trước tiên phải làm tiêu viêm sau đó mới có thể làm thủ thuật được."
Bác sĩ Phùng nhẹ giọng giải thích.
Sắc mặt Giang Thiến càng thêm tái nhợt, cô nhìn Giang Triết tựa như đang nhờ anh giúp.
Đáy lòng Giang Triết mềm xuống, anh vỗ nhẹ lên tay Giang Thiến. "Thiến Nhi, không có việc gì, chỉ là kiểm tra một chút thôi, anh sẽ đi cùng em."
Giang Triết nhìn về phía bác sĩ Phùng gật đầu, sau đó dẫn Giang Thiến ra ngoài.
"Anh."
Giang Thiến dừng lại trước cửa, nhìn Giang Triết.
Ánh mắt bi thương nhìn Giang Triết chỉ có đau lòng.
Anh thở dài thật sâu, nắm chặt tay Giang Thiến.
Trả viện phí, kiểm tra, tuy bác sĩ Phùng đã gọi điện thoại trước, đợi đến lúc lấy được các kết quả kiểm tra cũng đã trôi qua hơn nửa giờ đồng hồ.
Giang Triết nhìn mũi tên trên tờ kết quả xét nghiệm, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, quả nhiên, bác sĩ Phùng vừa nhìn thấy đã nói: "Bị viêm một chút, trước tiên phải truyền nước muối mấy ngày, sau đó mới giải phẫu được."
Giang Triết chỉ cảm thấy trong lòng khẽ thả lỏng một chút, có lẽ trong tiềm thức, anh cũng không muốn Thiến Nhi của anh từ bỏ đứa bé của mình.
Giang Thiến từ đầu tới cuối đều trầm mặc không nói, để tùy Giang Triết nắm tay đưa đến phòng bệnh.
Phòng truyền dịch đã kín hết chỗ, để cho Thiến Nhi của anh truyền dịch trong phòng có nhiều người như vậy, Giang Triết làm sao có thể yên tâm.
Mãi cho đến khi bịch nước muối được treo lên, Giang Thiến cũng không nói gì.
Ánh mắt Giang Triết vẫn nhìn cô chăm chú.
"Thiến Nhi, có phải có chỗ nào không thoải mái không, em mở miệng nói một câu đi, nói một câu thôi có được không?"
Từ nãy tới giờ, cô đều không nói gì, khiến cho trái tim anh cứ như lơ lửng giữa không trung vậy.
Giang Thiến lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "không có việc gì."
Giang Triết bắt được tay cô, "Anh biết trong lòng em khó chịu, anh cũng rất khó chịu."
"Anh, không cần nói nữa."
Giang Thiến cúi đầu, nước mắt lại 'ào ào' rơi xuống. Những tưởng ngày hôm qua cô đã thực sự khóc hết nước mắt, hôm nay mới phát hiện thì ra vẫn thống khổ như vậy, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.
Giang Triết đứng dậy, đi tới trước cửa sô, ánh mắt tối tăm.
Trong phòng bệnh tràn ngập thống khổ cùng thương tâm, cảnh tượng như vậy khiến cho ai nhìn vào cũng không nhẫn tâm nhìn lại.
Đúng lúc này, di động của Giang Triết lại vang lên.
Quả thật, anh hôm nay bề bộn rất nhiều việc, bận tối mặt.
Gần đây mới đưa vào một hạng mục mới, hợp tác với công ty nước ngoài.
Mà người phụ trách công ty kia cũng đã từng hợp tác với cha anh lúc ông còn sống, nhưng vì nguyên nhân gì đó, được một vài năm thì ngừng lại.
Ông ta đã từng gọi cho Giang Triết, nói là mấy năm nay đã tìm rất nhiều công ty, nhưng tín nhiệm nhất vẫn là Minh Đế.
Mà người phụ trách này, mấy ngày gần đây định tới Trung Quốc, chính là muốn ký kết hợp tác với Giang Triết.