Giang Triết gọi điện thoại cho bác sĩ Phùng, miêu tả cặn cẽ tình trạng của Giang Thiến.
Bên kia trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc nói: "Xem ra tình huống so với phán đoán của tôi nặng hơn."
Cô ấy khẽ thở dài một hơi, "Tâm bệnh của cô ấy chỉ có dựa vào chính mình giải quyết, hoặc là Giang Tổng mang cô ấy ra bên ngoài một chút, nhưng hiện tại bụng cô ấy lớn như vậy, đi ra ngoài căn bản là không yên lòng ."
"Bác sĩ Phùng, cô nói nên làm cái gì bây giờ?"
Tổng giám đốc Giang chưa bao giờ nhíu mày, người đàn ông đối với xử lý bất cứ chuyện gì cũng đều vân đạm phong khinh, giờ phút này lo lắng trùng trùng.
"Hoặc là tìm bác sĩ tâm lí, hoặc là anh khuyên bảo cô ấy, trừ cách đó ra, không còn cách nào, nếu không vô cùng có khả năng sinh non. Mang thai bảy tháng sinh non, tổng giám đốc Giang anh suy nghĩ nên làm thế nào?"
Giang Triết hung hăng đánh một quyền trên bàn đọc sách, dám nói cái bàn kia bị đập thủng một lỗ, thế nhưng anh không cảm thấy đau đớn chút nào.
Mấy ngày nay, không giây phút nào anh không nghĩ muốn bộc phát, lửa ở trước ngực hừng hực thiêu đốt, lại tìm không thấy phương pháp giải quyết. Chưa từng khổ sở như thế.
Anh biết đứa nhỏ trong bụng Thiến Nhi là bảo bối, thậm chí đến mức anh đố kỵ mới thôi. Mỗi ngày đều là không ngại phiền toái dưỡng thai, ca hát cho đứa nhỏ, kể chuyện xưa. Phản ứng thời kỳ mang thai của cô tuy rằng không phải rất nghiêm trọng, nhưng là từng có một khoảng thời gian cũng là ăn cái gì liền ói ra cái đó. Vì đứa bé trong bụng, thậm chí cô vừa ói vừa ăn, mặc dù ăn hết liền lập tức ói ra .
Nếu cô biết tiếp tục như vậy kết quả sẽ sinh non, cô có bao nhiêu khổ sở?
Giang Triết như con thú bị vây quang quẩn trong thư phòng.
Anh đã bố trí xuống, mặc kệ toàn bộ thành phố A có bao nhiêu chủ nhiệm Lý, cho dù là một nghìn cái, thậm chí là một vạn cái, đều phải tìm ra hắn tìm ra.
Anh tin tưởng nhất định sẽ tìm ra, nhưng là chỉ có Thiến Nhi, anh nên làm cái gì bây giờ?
Anh thở dài một hơi, rốt cuộc kéo cửa thư phòng ra, đi ra ngoài.
Anh nắm tay Giang Thiến, nhẹ nhàng đi dạo ở bên ngoài.
"Thiến Nhi, bác sĩ Phùng nói cho anh biết một tin tức xấu."
Giang Thiến đột nhiên dừng lại bước chân, sau đó nhìn Giang Triết ——
"Cô ấy nói nếu em vẫn nghỉ ngơi không tốt như vậy, rất có khả năng ảnh hưởng đến Bảo Bảo trong bụng, sau đó sẽ khiến sinh non."
"Sẽ không ."
Trên mặt Giang Thiến là hoảng sợ, thậm chí có một chút thất kinh.
Trong lòng Giang Triết hiện lên đau lòng, thậm chí không đành lòng.
Nhưng, anh khẽ cắn môi, anh không biết mình ngoại trừ dùng phương pháp này, còn có thể làm sao.
Trong lòng cô đứa bé là bảo bối, cô không cho phép đứa bé bị bất kỳ tổn thương gì.
Chỉ có như vậy đi, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho Thiến Nhi của anh dũng cảm đứng lên, dũng cảm mà đối mặt với tổn thương từng trải qua.
"Thiến Nhi, sau chuyện kia, anh vẫn không có nói tiếng thực xin lỗi với em. Thật xin lỗi là anh sai sót, mới để cho em như vậy. Nhưng, xin em bởi vì đứa bé quên đi có được hay không?"
"Không, anh, nguyên nhân là Thiến Nhi."
Giang Thiến không ngừng lắc đầu, "Nếu không phải em không hiểu chuyện, làm sao có thể dời khỏi những vệ sĩ kia, nếu không phải em dời khỏi bọn họ, sẽ không bị lăng nhục như thế? Anh, mấy ngày qua, trong lòng em không biết đau lòng đến cỡ nào, em vẫn nghĩ nếu thời gian có thể quay lại, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy không hiểu chuyện. Nhưng, nó đã đã xảy ra, đã xảy ra."
Hai vai Giang Thiến không ngừng co rúm.
Giang Triết chỉ cảm thấy sương mù trong hai mắt mình, cánh tay dài của anh chụp tới, sau đó đem cô gái nhỏ ủy khuất kia đến trong ngực của mình.
Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày nay cô nghỉ ngơi không tốt, chuyện kia trở thành một cái nút trong lòng cô, một cái nút không giải được, cho nên anh mới có thể buồn bực không vui.
Nghĩ đến đây, Giang Triết không khỏi có chút tự trách.
Thì ra mình đối Thiến Nhi căn bản là không được tốt lắm, chưa bao giờ nghĩ đến phải đi vào trong nội tâm của cô, làm cho cô thực sự vui vẻ.
Nếu không phải bởi vì hôm nay dùng phương pháp như vậy, Thiến Nhi của anh muốn một mình lưng đeo khoản nợ tới khi nào?
"Không phải, không phải."
Tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Thiến, như là trấn an một đứa bé.
"Không phải, em không cần tự trách, rất nhiều chuyện xảy ra chúng ta không có cách nào đoán được, nếu xảy ra, liền dũng cảm đối mặt, vì anh cùng đứa nhỏ trong bụng, được không?"
Anh dịu dàng nói bên tai bên tai cô: "Dù sao em không hy vọng con của chúng ta có việc gì phải không?"
Anh đánh cuộc, một lần cuối cùng, dùng đứa bé đánh cuộc.
Giang Thiến gật đầu, sau đó lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh.