Cô bé trước mắt này tuy dung mạo không thuộc loại quá xinh đẹp, nhưng lại rất có phong cách, hơn nữa nhìn rồi không dằn lòng được.
Những điều này đều không phải là chủ yếu, chủ yếu nhất là từ ánh mắt của Tần Trà cô hiểu được một phần tâm tư.
Cô là một phụ nữ, tự nhiên cũng biết anh mắt này biểu thị điều gì.
Yêu say đắm, thậm chí là yêu rất say đắm.
Một khắc đó, cô chỉ có cảm giác toàn thân mình đều lan tràn cảm giác đau xót.
Cô cũng nhìn qua những cô bé bên dd.lqd cạnh Giang Triết, thí dụ như mấy thư ký của Minh Đế đó, không có một ai có ánh mắt như vậy.
Nghĩ tới cả ngày hôm nay Giang Triết đều ở cùng một chỗ với người này, trong lòng cô càng thêm chua xót.
Giang Triết hơi sững sờ, rồi ngẩng đầu lên liếc nhìn ánh mắt của Giang Thiến, sau đó vùi đầu vào cổ Giang Thiến, không chút kiêng kỵ gì cười tươi.
"Anh cười cái gì?"
Giang Thiến hung hăng trừng mắt liếc Giang Triết.
"Anh còn cười. Anh thế mà lại dám cười".
Tay cô dùng sức nhéo một cái trên cánh tay của Giang Triết, giọng nói mang theo tức giận, thậm chí có phần cô đơn.
"Vợ, em mưu sát chồng".
Sức mạnh của bàn tay kia thật là lớn, mặc dù rất đau, nhưng trong lòng lại rất ngọt.
Lần đầu tiên Thiến Nhi của anh biểu hiện rõ ràng như thế.
Giang Thiến quay đầu, mắt đã hồng hồng rồi.
"Được rồi, được rồi, chọc em chơi thôi".
Anh dính sát vào phía sau lưng của cô, nhẹ nhàng nói bên tai của cô: "Không có chuyện gì, cũng sẽ không bao giờ có, nếu như em không yên tâm, bắt đầu từ ngày mai có thể cùng anh đến đây. Vợ, đừng giận. Trưa nay không được ăn cơm tử tế, đến bây giờ dạ dày vẫn còn khó chịu. Còn có, cả ngày cứ phải cúi đầu, cho nên bây giờ cổ cũng đã sắp đứt rồi".
Giang Triết rất ít khi gọi Giang Thiến là vợ, mà kiểu dùng khổ nhục kế thế này đã ít lại càng ít.
Một lúc sau Giang Thiến mới vội vàng xoay người lại, tay nhẹ nhàng xoa lên cổ của Giang Triết mấy cái.
"Sao rồi? Rất mỏi sao? Có đau không? Tại sao lại liều mình như vậy".
Giang Triết bắt được tay Giang Thiến, mấy cái xoa này mặc dù không có tác dụng gì, đối với anh quả thật là gãi dd.lqd không đúng chỗ ngứa, nhưng anh cũng không để cho Thiến Nhi của anh làm nữa, anh sợ cô mệt mỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì. Sao em lại đến đây? Có mệt không? Cục cưng có đá em không?"
Anh thận trọng đỡ cô, lại thay cô kéo cái ghế, để cho cô ngồi xuống.
Giang Thiến cũng không muốn ngồi, cả hai tay ôm cổ anh.
"Chúng ta cùng về nhà được không? Em cố ý đến đón anh, chúng ta trở về biệt thự có được không? Dù sao công việc trong chốc lát cũng không làm xong".
Cô nhẹ nhàng nhỏ giọng làm nũng.
Lúc Giang Thiến nũng nịu có một loại hương vị đặc biệt, mềm mại động lòng người đến vậy, Giang Triết làm gì còn có năng lực nào chống cự được nữa, lập tức ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng.
Anh đỡ cô dậy: "Được, chúng ta trở về, về biệt thự".
Nói xong, cả hai tay đỡ bả vai của Giang Thiến, từ từ từng bước từng bước đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, hai người cũng không nhìn Tần Trà lấy một cái.
Từ đầu đến cuối, Giang Triết cũng không giới thiệu Tần Trà với Giang Thiến.
Đối với anh mà nói, Tần Trà cũng chỉ là một người không đáng giá được nhắc đến, thời điểm khi Thiến Nhi xuất hiện trước dd.lqd mắt anh, lấp kín trong lòng anh đều là Thiến Nhi, còn chỗ nào chứa được những người khác.
Anh cứ như vậy đi ra ngoài, thậm chí ngay cả điện thoại di động trên bàn cũng quên cầm.
Tần Trà có cảm giác mình sắp nổ tung.
Hai người kia ngay trước cô ta cứ thế tình nồng ý mật, dường như không có ai đằng sau.
Đối nhân xử thế đến mức này, còn gì để nói nữa.
Cô muốn khóc, thật sự rất muốn khóc.
Nhìn bản vẽ trên bàn, rõ ràng Giang Triết vừa mới ở bên cạnh mình, hơi thở của anh vẫn quanh quẩn bên chóp mũi mình, thế nào mà mới gặp chút tác động, cái gì cũng đều biến mất.
Tay cô ta nắm thành quả đấm thật chặt, cô ta hận không thể vơ những bản vẽ rồi vo thành một cục, hoặc là hung hăng xé nát chúng.
Trong lòng, hình như có một con dao sắc bén đang mạnh mẽ đâm xuống từng phát từng phát.
Cô ta không ngừng đấm vào lồng ngực của mình, hình như chỉ có như vậy, cái loại đau đớn này mới có thể giảm bớt.
Cửa đột nhiên bị mở ra, trong lòng Tần Trà vui vẻ.
Một khắc đó, trong đầu cô ta thoáng qua một ý nghĩ, nếu người tới là Giang Triết, như vậy cô ta sẽ không chút do dd.lqd dự nào nhào vào ngực của anh.
Nhưng lại không phải vậy, hình như là khuôn mặt của một người mà mình đã từng gặp qua.
"Chào cô, tổng giám đốc Giang bảo tôi đến lấy điện thoại".
Mặc dù nho nhã lễ phép như vậy, nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh nhạt, đây hoàn toàn là bản sao của Giang Triết.
Tần Trà hít một hơi thật sâu, ánh mắt di chuyển đến trên bàn, quả nhiên điện thoại của Giang Triết đang nằm trên bàn.
Cô ta hận không thể cầm điện thoại di động rồi hung hăng ném xuống sàn nhà.
Nhưng cô ta lại lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào, sau đó cầm điện thoại kia, đi tới trước mặt người đàn ông đó đưa di động qua.
"Là cái này sao?"
Người nọ vội vội vàng vàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tần Trà dùng sức đóng sầm cửa chính phòng họp.