Gisng Triết cũng không nói chuyện, chỉ ôm Giang Thiến Nhi.
Thật ra cả hai người đều biết tình cảm của họ đã vượt qua tình cảm huynh muội, đây là tình cảm tích lũy từ nhỏ đến lớn.
Mãi cho đến khi hơi thở của Giang Thiến Nhi hoàn toàn bình thường lại, mới để cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó kêu bí thư mang một ly trà nóng vào.
Giang Thiến Nhi vừa nghe bí thư muốn đi vào, mắc cỡ muốn tránh vào bên trong.
Trong phòng làm việc của Giang Triết có một gian phòng nhỏ, là Giang Triết dùng để nghỉ ngơi.
Giang Triết chẳng qua là cười cười, cũng không nhiều lời, Thiến Nhi đang rất nhạy cảm, anh cái gì cũn không dám nói, nếu không, chọc giận cô rồi, với tính khí của cô, anh sẽ đau lòng.
Lúc thư kí đẩy cửa tiến vào, Giang Tiết đã trở lại thành một Giang tổng cao cao tại thượng. "Đẩy tất cả các cuộc xã giao của chiều hôm nay lại."
Buổi chiều hôm nay rất tốt, muốn gặp vài người, nhưng vậy thì thế nào? Có quan trọng hơn cũng không quan trọng bằng Giang Thiến Nhi.
Thư kí dĩ nhiên không dám nói gì, đợi thư kí ra ngoài, Giang Triết đứng lên, kéo Giang Thiến Nhi ra ngoài.
"Uống chút trà nóng."
Anh nhẹ giọng dụ dỗ: "Lần sau không nên khóc như vậy, tổn thương đến thân thể, em chỉ cần nhớ, bất kể em bị ủy khuất gì, anh đều sẽ thay em đòi lại."
Chuyện cười, Giang Thiến Nhi của anh há lại để người ta khi dễ?
Anh lạnh mắt, lấy điện thoại di động ra.
"Giang Phấn, nếu cậu không lập tức tra ra tung tích của Lục Không Cách, nếu không tôi sẽ phá phòng làm việc của cậu."
"Đừng, đừng, tôi đây không phải đến nói cho cậu sao?"
Giang Phấn lấy lòng nói, sau đó đem vị trí của Lục Không Cách nói cho Giang Triết biết.
Thật ra thì, Giang Phấn mới vừa tra được, Lục Không Cách vừa trở về nước, hơn nữa cô ở nước ngoài không dùng cái tên này, thậm trí ngay cả họ cũng bỏ, đây chính là nguyển nhân bọn họ không tra ra được.
Bên này Giang Triết nhớ địa chỉ của Lục Không Cách, liền gọi điện thoại cho A Đức.
"Tôi báo cho cậu địa chỉ, đưa Lục Không Cách vào bệnh viện, để Lâm Bân tìm người Giải phẫu cho cô ta."
A Đức dĩ nhiên không dám nói gì, Giang Thiến Nhi ngạc nhiên , sau đó cô ngẩng đầu lên.
"Giang Triết."
Giang Triết đem Giang Thiến Nhi ôm vào trong ngực.
"Em vẫn cho là Lục Không Cách đáng thương, thật ra thì em có nghĩ anh so với cô ta đáng thương hơn hay không. Lần trước anh uống nhiều rượu không dám về nhà, ở lại khách sạn, cô ta lại theo dõi anh, sau đó vào phòng của anh."