Cứ ngỡ là lần trước, sau khi nói chuyện, Giang Thiến đã hoàn toàn buông lỏng cùng anh ở chung một chỗ, thì ra là không phải, thì ra ở trong lòng của cô vẫn có ý tưởng như vậy.
“ Em cảm thấy em là một tội nhân, cư nhiên ở chung một chỗ với anh trai của mình. Anh, anh có biết không, mỗi khi em nghĩ đến đây, em liền suy nghĩ, em thật sự là một cô gái ghê tởm.”
Giang Thiến nói xong, liều mạng vỗ đầu của bản thân.
“ Thiến Nhi, không cần.”
Giang Triết vội vàng tiến lên, nắm tay Giang Thiến, “ Em có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng ngàn vạn lần không được thương tổn bản thân, xem như vì anh, không nên thương tổn bản thân được không?”
Anh tháp giọng nói xong, ánh mắt khoá ở trên mặt của Giang Thiến Nhi thật sâu.
“ Anh, thật ra thì chúng ta vĩnh viễn sẽ không hạnh phúc, đúng không? Mặc dù chúng ta cũng sẽ vui vẻ, nhưng một sự thật như vậy, vĩnh viễn ngăn cách giữa anh và em đúng không?”
Giang Thiến nhìn Giang Triết, trên mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt.
Giang Triết vươn tay, vụng về lau nước mắt cho Giang Thiến.
“ Thiến Nhi, Thiến nhi em đừng khó, em khóc.....Khóc đến....Lòng anh cũng rối loạn.”
Giang Triết giơ tay lên, cẩn thận từng li từng tí lau đi nước mắt trên mặt Giang Thiến.
“ Đừng khóc được không, Thiến Nhi, cầu xin em, cầu xin em, đừng khóc.”
Một người đàn ông như vậy, thậm chí cũng nghẹn ngào.
Nhưng nước mắt giống như không cầm được, càng không ngừng chảy xuống.
“ Anh, tại sao yêu người mình yêu lại là chuyện khó khăn như vậy. Anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta không làm tổn hại đến nhận thức của người nào, chúng ta không làm ảnh hưởng đến bất kì ai, tại sao lại có người nói xấu chúng ta.”
“ Thiến Nhi, anh bịt miệng tất cả những người đó lại, anh bịt miệng họ lại, có được không? Thiến Nhi, em không phải khóc.”
Hai tay của Giang Triết khẽ run, giờ khắc này, đua lòng cực độ.
Ông trời, đời này, Giang Triết anh rổ cuộc đã tạo nghiệt gì.
Đúng như lời Thiến Nhi nói, anh yêu cô, cô cũng yêu thương anh, không tổn hại đến người nào, không ảnh hưởng người nào, nhưng tại sao lại bị người khác chỉ trích?
“ Anh, không có tác dụng gì đâu, thật, anh có khả năng che miệng một người, miệng mười người, miệng một trăm người, nhưng 1000 người, một vạn người thì sao? Thậm chí còn nhiều hơn, anh, anh.”
Giang Thiến khóc đến thở không ra hơi, ánh mắt của cô sưng đỏ.
Giang Triết không biết phải làm gì? Anh thật sự không có cách nào, anh chưa bao giờ cảm thấy vô lực như vậy.