Anh có thể không ăn, nhưng Thiến Nhi tuyệt đối không thể không ăn , vì vậy, hắn liền đi tới cửa phòng Giang Thiến Nhi.
Cho tới bây giờ, hai người vào phòng đối phương đều là không có thói quen gõ cửa , cho nên, Giang Triết liền tự mở cửa đi vào.
Nghe tiếng động Giang Thiến kêu một tiếng sợ hãi, sau đó chợt chui vào chăn.
Cô có thói quen ngủ không mặc nội y, lúc Giang Triết đi vào, vừa đúng lúc cô cúi đầu, đem nội y lấy ra.
Tiếng động mở cửa, cô theo thói quen ngẩng đầu, bộ ngực mượt mà cứ như vậy loã lồ ở trước mặt Giang Triết, cô bị dọa sợ đến không thể làm gì khác hơn là chui vào chăn.
"Giang Triết."
Cô cắn răng nghiến lợi.
Giang Triết vỗ cái trán, sau đó ở trong lòng thở dài, anh tắm lâu như vậy xem ra là uổng phí rồi, xem ra đợi lát nữa còn phải lại đi tắm lại.
"Anh đi vào tại sao không gõ cửa?" Khuôn mặt đỏ ửng nhuộm đến cả lông mi.
"Được được, là anh không đúng, lần sau vào cửa anh sẽ dùng loa kêu trước."
"Giang Triết, anh thật quá đáng."
Giang Triết nhìn giang Thiến Nhi giận thật, vội vàng cười làm lành.
"Là anh sợ em đói, cho nên. . . . . ."
"Không, anh đi ra ngoài, em mới không cần đồ ăn của anh."
Giang Thiến Nhi lên giọng, có chút thẹn quá hóa giận.
Giang Triết ngẩn người, sau đó lập tức hiểu được, anh tựa vào trên khung cửa, nhìn giang Thiến Nhi rảnh rang nói: "Anh nói này,Thiến Nhi, trong đầu của em đang nghĩ đến cái gì vậy?"
Giang Thiến Nhi lập tức kéo cao chăn, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô rốt cuộc nói cái gì nha?
Giang Triết buồn cười, anh đi tới bên giường, thay cô kéo chăn bông xuống khỏi đầu.
"Đã nói với em rất nhiều lần rồi, làm vậy không tốt cho quá trình hô hấp, hơn nữa đối với thân thể không khỏe mạnh."
Giang Thiến Nhi lấy tay che mặt bản thân, ô ô, mắc cỡ chết được, mắc cỡ chết được.
Giang Triết cười khẽ.
"Chớ che, trên người em có chỗ nào mà anh không xem qua, có nơi nào không nhìn qua."
Lúc nhỏ, giang Thiến Nhi vẫn quấn lấy Giang Triết, thậm chí muốn anh tắm cho cô.
"Giang Triết, cái người bại hoại này . . . . . ."
"Phải, phải, anh bại hoại." Giang Triết rất biết nghe lời mà phụ họa.
Trong lòng thở dài, cũng chỉ có cô mới dám nói anh như vậy.