Từ trước Giang Triết không có ăn được hết sức như thế.
Bình thường anh cũng thường xuyên xã giao, nhưng bình thường đều là trên phương diện làm ăn, quay đi quay lại đều là nhà hàng lớn thanh danh vang dội.
Duy nhất một lần đi quán nhỏ chỉ có thể coi là nhà hàng địa phương, cũng bởi vì Thiến Nhi bị Lục Mạt Cách đổ rượu lên người mà tạm thời ở lại.
Như thế nước là mùi vị địa phương, uống là rượu của chủ nhà làm, đó là lần đầu tiên.
Anh ngồi ở bên trong, vừa ăn, vừa nghĩ, khi nào thì cho Thiến Nhi đến đây, cùng nhau nếm thử đồ ăn ở đây.
Lần đầu tiên anh ăn cơm cảm thấy hứng thú như thế, đương nhiên cũng có nguyên nhân chủ yếu, bởi vì Tần Trà tuyệt đối là một người bạn tốt.
Cô đi qua rất nhiều nơi, đương nhiên đều là đi cùng các tay đua xe.
Cô vừa uống rượu, vừa cùng Giang Triết tán gẫu kiến thức mình biết lúc dọc đường đi.
Đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ với Giang Triết, Giang Triết chưa từng biết thế giới trôi qua như vậy.
Giang Triết rất lợi hại, Giang Triết là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố A , thế nhưng đều là trường hợp tương đối gọn gàng.
Mà Tần trà nói rất nhiều chuyện thậm chí Giang Triết mới nghe lần đầu.
Huống chi thời gian của Giang Triết vốn là vội vàng, không phải cho công việc, chính là cho Thiến Nhi, khi nào có nhàn hạ thoải mái như vậy, vừa uống rượu trắng, vừa tán gẫu chuyện hay việc lạ.
Đến khi Giang Thiến gọi điện thoại đến, lúc này Giang Triết mới giật mình, thì ra là bất tri bất giác liền cùng Tần Trà ngồi hơn hai giờ.
Giang Triết mỗi ngày sau bữa cơm trưa đều có thói quen gọi điện thoại cho Giang Thiến.
Bất kể là đi ra ngoài xã giao hay là đang trong công ty ăn cơm, mỗi ngày khoảng một giờ anh nhất định muốn nhấn cái dãy số đã nhớ kỹ trong lòng kia.
Đợi hai người tán gẫu một chút chuyện trong ngày, Giang Thiến mới bắt đầu nghỉ trưa.
Mà hôm nay thời gian đã qua một giờ rưỡi rồi, trong lòng Giang Thiến có chút nghi ngờ, còn tưởng rằng anh làm sao? Dĩ nhiên cũng chỉ sợ đợi lát nữa lúc mình ngủ Giang Triết gọi điện thoại tới bị đánh thức, vì vậy cô liền chủ động gọi tới.
Khi đó, Tần Trà đang nói một lần đi ra ngoài, ban đêm có một Nguyệt hắc phong cao, đem người dã ngoại chất thành đống củi đó trở thành chuyện gấu chó.
Lúc đó, Tần Trà nói cực kỳ vui mừng, nói đến nơi đó phấn khích cười ha ha, Giang Triết khó được cười to.
Đúng lúc này Giang Thiến gọi điện thoại tới, nụ cười trên mặt Giang Triết không kịp nữa thu hồi, cũng không có thu hồi, nhấn điện thoại.
"Anh?"
Giang Thiến có chút nghi ngờ.
Nghe giọng của anh dường như vô cùng hưng phấn.
"Thiến Nhi."
Giang Triết lúc này mới nhớ tới mỗi ngày buổi trưa có thói quen gọi điện thoại hôm nay chưa gọi, nghĩ tới đây không khỏi có chút áy náy.
"Hôm nay. . . . . ."
"Hôm nay có nhiều việc sao ? Em cũng chỉ là lo lắng cho anh, nếu như anh có chuyện gấp, em liền cúp máy."
Giang Thiến săn sóc nói.
"Không cần, không cần."
Giang Triết xoa nhẹ mi tâm một cái, đây là thói quen của anh, mỗi khi gặp chuyện khó có thể xử lý, anh sẽ làm động tác này.
"Anh, hôm nay. . . . . ."
Nhìn thần thái phấn khởi của Tần Trà phía đối diện, không cách nào nói ra lời.
Nói thế nào?
Bởi vì nói chuyện phiếm với một cô gái, cho nên quên gọi điện thoại cho người mình cực kỳ người thân cận?
Mặc dù cô gái kia là cấp dưới của mình.
"Không có việc gì, anh, em chỉ hỏi vậy. Em đi nghỉ trước."
Giang Triết nhìn đồng hồ một chút, thế này mới nhớ tới thời gian đã muộn như vậy.
"Nhanh nghỉ ngơi, nhanh nghỉ ngơi."
Giang Triết vội nói.
"Vâng."
Giang Thiến khéo léo nói, "Anh cũng không cần quá mệt mỏi, nếu không Thiến Nhi sẽ đau lòng ."
Mấy chữ phía sau Giang Thiến nói cực kỳ nhẹ, chỉ là Giang Triết vẫn nghe rõ ràng.
Trong lòng như bị áy náy hung hăng cắn nuốt.
"Được, anh biết.”
"Ừ, vậy em cúp máy."
Giang Thiến liền cúp điện thoại.
Mặc dù cô có chút cảm thấy khác thường, nhưng lại nói không ra được khác thường ở đâu.
Có lẽ chỉ là mình quá lo lắng, cô an ủi mình như vậy.
Giang Triết nhẹ nhàng để điện thoại di động xuống, hướng về phía Tần Trà gật gật đầu.
"Hôm nay rất vui vẻ, cám ơn."
Sau đó đứng dậy, " Buổi chiều tôi còn có việc, không bằng chúng ta cứ như vậy đi?"
Mặc dù là hỏi ý kiến Tần Trà, tay cũng đã chạm lên nắm cửa, giây tiếp theo, cửa liền bị lực lớn kéo ra.
Trong lòng Tần Trà thoáng qua vẻ thất vọng.
Vừa rồi rõ ràng thấy anh rõ ràng vui vẻ như vậy, chỉ là nhận một cuộc điện thoại, liền lại biến thành bộ dáng ban đầu —— Tổng giám đốc Giang cao cao tại thượng.
Cô không khỏi cười tự giễu, sau đó che dấu nội tâm của mình.
Xe trở về đường cũ, bởi vì thời điểm tới, Tần Trà nói chỗ ăn cơm xe khó đỗ, cho nên cũng không có lái xe đến, cho nên, cô ngồi xe Giang Triết trở về.
Thời điểm lên xe, Giang Triết bên ngoài cửa xe ở ghế sau khẽ ngừng một chút, Tần Trà đứng ở phía sau, lòng cứ như vậy nhói lên.
Sau đó cô nhìn Giang Triết lướt qua cửa sau xe, đi tới bên cạnh tay lái phụ.
Tài xế lập tức tới thay Giang Triết mở cửa xe ra, Giang Triết khẽ gật đầu, đi vào ngồi, không có ai trông thấy thái độ của anh.