Lúc tan học, Đặng Giai Giai đã biết nét mặt của Dư Tư Kỳ không ổn lắm.
Điều đó khiến ả lo lắng vì rốt cuộc lần kiểm tra này điểm số của ả không tốt.
Tuy rằng bà Dư có chút không hài lòng vì thành tích của Giai Giai bị tụt giảm, thấy con gái trông có vẻ bồn chồn, "Không sao đâu, mẹ không dựa vào đó để kiếm tiền mà."
"Con phải tập trung vào việc đánh đàn."
Con gái nhà mình bận rộn luyện đàn vẫn có thể thi đạt được kết quả tốt như vậy, đối với Dư Tư Kỳ, đó là rất ổn rồi.
"Em gái con, ôi..." Bà Dư không muốn để Đặng Giai Giai lo lắng, "Trở về thôi."
Sau khi biết là Đặng Uân khiến Dư Tư Kỳ không vui, Đặng Giai Giai không muốn thoái thác giúp đứa em gái này, ả đang bộn bề không ít chuyện phiền lòng rồi.
Ví dụ như, làm cách nào để nói với mẹ rằng, Đặng Giai Giai không muốn tiếp tục theo học giáo sư kia nữa. Không chỉ có mỗi vất vả, ả còn thường xuyên nhận lấy những lời chỉ trích gay gắt. Hơn nữa, Đặng Giai Giai còn lo rằng, liệu cha mẹ thấy ả đang theo học một giáo sư dương cầm giỏi, thì có nghĩ không cần thiết phải cho ả đi du học nữa hay không?
Sang Mỹ học tập là mục tiêu phấn đấu từ trước tới nay của ả. Vất vả lắm mới nhìn thấy một chút ánh ban mai, ả làm sao có thể từ bỏ như vậy.
Đặng Giai Giai biết cha mẹ hoàn toàn nhất trí cho mình đi Mỹ du học, vấn đề duy nhất chính là học phí với phí sinh hoạt thôi.
Nghĩ đến đây, Đặng Giai Giai lại tức giận. Nếu như lúc trước không phải do cái tên Đái Chí Mẫn ngu xuẩn kia thì còn cần nhọc lòng chuyện này sao?
Không cần bận lòng chuyện tiền nong, ả có thể thoải mái, dễ chịu chuẩn bị đi sang Mỹ.
Cũng không cần nỗ lực cố gắng để duy trì hình tượng một người học tập tốt, đánh đàn dương cầm tốt nữa.
Đặng Giai Giai nói cho cha mẹ, vì lần này không chuẩn bị tốt, nên bản thân mới thi đạt kết quả như thế. Nhưng thật ra ả biết, thành tích sau này sẽ càng thêm kém cỏi, sẽ càng không tốt.
Dọc theo đường đi, vẻ mặt Đặng Giai Giai đều trầm mặc, vẫn suy nghĩ làm sao khiến cha mẹ bọn họ có được tiền để ả có thể sang nước Mỹ du học.
Dư Tư Kỳ cho rằng tâm tình con gái cả không tốt bởi vì lần này không làm bài thi tốt, khiến bà đau lòng xót xa vô cùng.
Tại sao một đứa thì chăm chỉ như vậy, mà đứa còn lại đã không học dương cầm thì chớ, lại còn cứ cà lơ phất phơ.
Càng nghĩ càng điên, Dư Tư Kỳ tỏ vẻ chờ đến khi về tới nhà sẽ hung hăng dạy dỗ Đặng Uân một phen.
Đặng Uân hoàn toàn không biết Đái Chí Mẫn vẫn còn đảo ngược đúng sai như trước đây.
Sau khi về, không ngoài ý muốn, trong nhà không có ai. Cô biết bà Dư đã đi đón Đặng Giai Giai, nên sau khi rửa sạch tay thì đi vào phòng làm bài tập.
Sau khi Dư Tư Kỳ về đến nhà thì bảo Đặng Giai Giai về phòng trước, "Con đi luyện đàn trước đi, mặc kệ là nghe thấy những gì thì cũng không cần xuất hiện đâu."
Đừng để Giai Giai phải phân tâm vì chuyện này, con bé nên đánh đàn, học hành.
Đặng Giai Giai nghĩ điểm số kỳ thi lần này của Đặng Uân không tốt, “Mẹ, có phải em gái không làm được bài đúng không?”
“Con không cần lo, con cũng không phải không biết thành tích của em gái con, nó vẫn luôn là như vậy.”
Đặng Uân ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, đương nhiên là nhanh chóng xuất hiện nghênh đón công chúa. Nhưng cô không ngờ là lại nghe một câu như thế.
Đặng Uân rất bất đắc dĩ đối với hành vi luôn cố gắng mách lẻo cô cứ khi nào, bất kể chỗ nào của Đặng Giai Giai.
Rõ ràng chị ta đều đã là trung tâm ở trong nhà, không ai có thể cướp đi sự chú ý của cha mẹ với chị ta, tại sao vẫn cố chấp không buông tha một đứa đáng thương chứ.
Đặng Uân gắng sức khống chế tốt bản thân, "Chị, mẹ, hai người đã trở lại rồi.”
“Mẹ ơi, mẹ biết không, lần này con thi đứng thứ 25 trong lớp đấy.”
“Cô giáo cũng nói thành tích của con tốt.”
“Cô ấy còn nói, nếu sớm biết rằng tách con ra khỏi Đái Chí Mẫn, thành tích của con có thể tiến bộ nhiều như vậy, thì cô ấy nên làm thế sớm hơn.”
Đi ra khỏi phòng, Đặng Uân vừa mới lên tiếng đã nhìn thấy ánh mắt không vui của Dư Tư Kỳ, trong lòng cô lạnh lẽo.
Móc nối với hành vi khác thường của Đái Chí Mẫn lúc tan học khi nãy, Đặng Uân đã hiểu, nói không chừng tên nhóc này đã nêu tội trạng từ lúc giữa trưa.
Tên Đái Chí Mẫn này biết thêm mắm thêm muối, còn mẹ cậu ta - Trương Lâm thì càng lợi hại hơn.
Đặng Uân không biết bọn họ đã nói với Dư Tư Kỳ ra sao. Tóm lại, tuyệt đối không có lời hay, không thì sẽ không có chuyện chưa hỏi điểm số thế nào đã có vẻ mặt này.
Đã có người lại dùng cách thức cũ, đương nhiên Đặng Uân sẽ không khách khí. Vốn dĩ không muốn nói điểm số của ai đó như thế nào đâu, nếu bây giờ đã tự đưa bản thân tới cửa, cô tỏ vẻ vậy thật ngại quá.
“Mẹ không biết đâu, lần này Đái Chí Mẫn thi lại đứng bét lớp, còn đứng thứ 5 bảng đếm ngược cả khối luôn.”
“Cô chủ nhiệm lớp lập tức chuyển cậu ta sang lớp 10."
“Mẹ biết không, sau khi sang đó rồi, cậu ta còn nói thành tích của con là chép bài, là giận lận nữa."
"Mẹ à, chị à, cậu ta thật sự quá đáng lắm. Tại sao không nghĩ đến kỳ thi lớp 9, mỗi người ngồi một bàn, có hai giám thị, lại còn có một giáo viên giám sát bên ngoài."
"Mẹ bảo con nhìn lén kiểu gì, con chép bài thế nào, mà chép ai được chứ!"
"Kỳ thi lại dựa trên thành tích xếp hạng của lớp 8 để sắp xếp chỗ ngồi. Bạn học ngồi xung quanh thành tích còn không tốt bằng con thì con chép được ai?"
"Nếu điểm số của con thật sự có vấn đề, chẳng lẽ cô Đào lại không phát hiện ra hay sao."
Đặng Uân nghĩ lại thì uất ức, con mắt sắp rơi cả ra.
Sau khi nghe được Trương Lâm điện thoại cho mình, Dư Tư Kỳ biết được Đặng Uân thi được kết quả như vậy. Phản ứng đầu tiên của bà cũng là, có phải gian lận không.
Trương Lâm lại còn châm ngòi thêm thắt bên tai, còn không phải khiến lửa giận trong lòng Dư Tư Kỳ to lớn sao.
Nhưng lúc này bà Dư sẽ thừa nhận là sai lầm của bản thân ư? Tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bản thân đã sai.
"Kỳ thi lần này trường con sắp xếp như vậy sao?" Nếu sắp xếp vị trí như vậy thì đúng là Đặng Uân không có cách nào chép bài của bạn. Học lực người ngồi quanh còn không bằng nó nữa mà.
"Vâng ạ, lần này là thay đổi phương thức mới, bảo rằng để cho bọn con bắt đầu làm quen với hình thức kỳ thi tuyển sinh vào mười."
“Như vậy, lúc bọn con thi tuyển sinh sẽ không thấy quá căng thẳng.”
Đặng Uân không biết làm như này hiệu quả hay không. Nhưng ít nhất là có chỗ đúng, đó là có thể chứng minh cô không có cách nào gian lận.
“Mẹ, có phải có người?” Lúc này, Đặng Uân mới có vẻ nhìn thấy gì đó không thích hợp và nói thật cẩn thận.
Dư Tư Kỳ biết phản ứng vừa rồi của mình hơi khác thường, “Dì Trương Lâm điện thoại cho mẹ, câu trước câu sau nói thành tích của con...”
“Mẹ à, con không biết Đái Chí Mẫn đã nói với mẹ cậu ta như thế nào. Con chỉ biết, lúc tan học cậu ta chặn đường con."
“Vẻ mặt cười gian không nói, còn bảo con nhất định sẽ hối hận, sẽ đi van xin cậu ta, cậu ta sẽ ở lớp 10 đợi con."
Tuy là không quan tâm Đặng Uân, Dư Tư Kỳ cũng biết tình hình ở lớp 10 ra sao. Bất luận thành tích lần này như thế nào, ít nhất con gái không sang lớp đó. Nếu sau đó chuyện nó bị chuyển sang lớp 10 mà bị bạn bè nắm được, thì không biết sẽ cười nhạo hai vợ chồng bà thế nào đâu.
Rõ ràng giáo viên cũng không thấy có vấn đề, thằng nhãi Đái Chí Mẫn kia nói như vậy là có ý gì. Nó muốn bà đến trường học tìm giáo viên, chất vấn thành tích của Đặng Uân là gian lận hay sao?
Dư Tư Kỳ tức khắc tự biên tự diễn, vận dụng sự tập trung khi đối phó đồng nghiệp xung quanh lúc đi làm của bà ta.
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, Đái Chí Mẫn chuyển vào lớp 10, tin tức này muốn giấu không được. Rất nhiều con cái bạn bè của họ đều học ở trường cấp hai này. Việc ấy không chừng chỉ hai ngày nữa sẽ lan truyền ồn ào huyên náo khắp.