Mục lục
Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Tư Kỳ dẫn theo Đặng Giai Giai đã trang điểm xinh đẹp tụ họp với Đặng Uân đang chờ ở phòng khách. Khi nhìn thấy đứa con gái út chẳng hề dặm chút son phấn nào, bà rất bất mãn.

"Sao con chẳng biết chỉnh trang bản thân gì thế!"

Đặng Giai Giai thì rất vừa lòng với dáng vẻ không có gì thay đổi của Đặng Uân. Nó nên như vậy. Hôm nay, ả mới là vai chính, không thể nào lại để ai khác chiếm mất sự nổi bật được.

Đồng thời, Đặng Giai Giai cũng rất bất mãn với hành vi của Dư Tư Kỳ, rõ ràng là để chúc mừng ả đã thi đậu Julia mà bà ấy lại trang điểm như một thiếu nữ mười tám.

Đây chẳng phải là giọng khách át giọng chủ hay sao. Nhớ đến bà Dư đã từng nói sẽ cùng đi sang Mỹ với mình, Đặng Giai Giai đột nhiên cảm thấy ý định này không tốt.

Nếu mẹ ruột của ả cùng đi, khi có bạn bè đến chơi nhà, họ đều sẽ bị bà ấy thu hút mà chẳng màng quan tâm đến ả.

Hơn nữa, nhiều người cùng sang Mỹ thì chi phí nhất định sẽ lớn hơn. Với nguồn lương thu nhập của cha, chắc chắn sẽ không có khả năng cung cấp phí nuôi dưỡng cho mẹ con ả sinh hoạt bên Mỹ. Như vậy, chẳng thà bà ấy cứ ở trong nước làm ăn rồi kiếm nhiều tiền gửi bưu điện để cho ả tiêu dùng ở nước Mỹ.

Đặng Uân không biết Đặng Giai Giai lại suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng cô có thể biết chắc chắn một điều, đó là bà Dư không hài lòng về hành vi không trang điểm của cô và công chúa đại nhân của hôm nay lại rất vừa lòng về chuyện này.

Ngược lại, mẹ kính yêu vẫn chẳng hề phát hiện ra cái nhìn khó chịu mà công chúa đại nhân dành cho bà.

Xem ra, tin tức tốt của hôm nay đã khiến cho sức quan sát của Dư Tư Kỳ kém đi, "Mẹ, con thấy thế này cũng khá được ạ."

"Mẹ, đi thôi! Chúng ta còn phải đi đón ông bà nội đấy." Đặng Giai Giai nhắc nhở một câu, "Nếu để ông bà chờ lâu thì không tốt đâu."

Dư Tư Kỳ nghe thấy thế thì đâu còn tâm trí nào để ý đến chuyện Đặng Uân không trang điểm. Bà nhanh chân tiến bước về phía trước.

Đặng Uân lè lưỡi, "Cảm ơn chị."

Đặng Giai Giai nhéo mặt của cô một cái: "Em ý. Nhưng mà em cũng phải học trang điểm đi, sắp lên cấp ba rồi còn gì."

Đặng Uân giống như thể đã nghe được một tin tức động trời và lắc đầu nguầy nguậy, "Không thích, không muốn đâu."

"Em thấy bản thân như vậy cũng được rồi."

"Trông tự nhiên."

"Hơn nữa, em còn học hành chưa giỏi."

"Chẳng phải vừa mới kết thúc kỳ thi cuối kỳ à?" Hiện tại, Đặng Giai Giai đã chẳng thèm nghĩ đến thành tích lần này của Đặng Uân có tiến bộ hay không và cũng không màng để ý thành tích bài thi cuối kỳ lần này của ả sẽ như thế nào.

"Em làm bài không được tốt lắm." Đặng Uân biết mình cần tiến bộ với điều kiện là không thể quá nổi trội, nếu không thì Đặng Giai Giai đại nhân sẽ không vui.

Đến học kỳ sau, cô có thể bắt đầu ra sức và Đặng Giai Giai sẽ không tiếp tục nhìn chằm chằm bản thân. Vì chị ta sẽ rất bận bịu, nào là vội vàng chuẩn bị đồ đạc để mang sang Mỹ, rồi thì sẽ tham gia thi đấu khắp nơi.

Bởi vì Đặng Giai Giai muốn thời điểm có thể tiến vào Julia cũng là lúc cho bạn học xung quanh biết được chị ta rất lợi hại.

"Không vội."

"Chị nghe mẹ nói, nghỉ đông em chuẩn bị đi học bài ở thư viện, không thể ở nhà ư?" Đặng Giai Giai bày vẻ mặt lo lắng.

"Bạn cùng lớp cùng học với em. Nhưng em đi nhà bạn ấy thì không phù hợp mà bạn ấy đến nhà mình cũng không tiện."

"Cho nên bọn em đi thư viện là tốt nhất ạ."

Đặng Giai Giai cũng không hỏi thêm là đi ra ngoài học tập, ôn bài với ai. Học sinh nữ ấy mà, dù là có dùng chiêu bài gì thì ả cũng không tin là chúng nó sẽ chỉ ngồi ngoan ngoãn đọc sách ở trong thư viện.

Dư Tư Kỳ trang điểm ra ngoài. Các hàng xóm xung quanh trông thấy đương nhiên sẽ hỏi thăm một hai câu.

Bà Dư lại vui vẻ: "Thư thông báo trúng tuyển của Giai Giai đã đến rồi, là Học viện âm nhạc Julia của Mỹ."

"Ông Đặng nhà tôi sau khi biết tin thì bảo tôi gọi cha mẹ chồng để cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm."

"Để ăn cơm chúc mừng ư?" Mọi người đều biết Đặng Giai Giai chơi đàn dương cầm tốt. Vì lúc tham gia thi đấu, con gái cả của nhà này thường xuyên bắt được giải quán quân.

Không nghĩ đến lại đỗ trường Julia. Tuy rằng có vài người bọn họ cũng không biết đó là như thế nào, nhưng không có vấn đề gì, có thể khiến cho Dư Tư Kỳ mừng rỡ như vậy thì nhất định là một ngôi trường tốt.

Đợi đến khi Dư Tư Kỳ ngồi lên xe, bà ấy cũng đã nói chuyện với không dưới mười người hàng xóm về chuyện Đặng Giai Giai thi đỗ Julia.

Dọc theo đường đi, Đặng Giai Giai yên tĩnh đi theo phía sau bà Dư, cần có bao nhiêu khiêm tốn thì có bấy nhiêu.

Còn Đặng Uân thì thẳng thắn hoàn toàn biến thành một người theo sau.

Thực ra, Dư Tư Kỳ cũng không muốn phô trương như vậy. Chẳng qua, bà ấy lo lắng rằng lỡ đâu hôm nay sau khi cha mẹ chồng biết được học phí một năm có thể sẽ đưa ra lời phản đối.

Nhưng hàng xóm xung quanh đều biết rồi, dù họ có phản đối đi chăng nữa thì cũng không có cách nào ngăn cản vợ chồng bà.

Đặng Giai Giai yên tĩnh ngồi ở phía sau, thực tế, ả biết chuyện mình đi Mỹ đã chắc như đinh đóng cột rồi.

Điều mong ước ấp ủ trong lòng thành sự thật làm cho nụ cười của Đặng Giai Giai càng thêm phần dịu dàng, hiền hậu.

Qua gương chiếu hậu, Dư Tư Kỳ nhìn thấy dáng ngồi và nét mặt của con gái cả thì vui mừng thay. Đây là con gái của bà, đứa con gái làm bà thấy kiêu ngạo và cũng là đứa con gái bà dốc tâm dốc sức vun đắp.

Về phần cái đứa ngồi bên cạnh kia, Dư Tư Kỳ chẳng buồn ngó. Bà thật sự không thể hiểu được, tại sao khi trước đầu óc bị thế nào mà lại đẻ thêm đứa nữa. Kết quả là nặn ra một đứa thế này.

Đối với ánh nhìn khó chịu của bà Dư, Đặng Uân chỉ coi như bản thân không nhìn thấy và yên tĩnh suy nghĩ về đề bài vừa nãy.

Sau khi nhận được cuộc gọi của con trai, Đặng Hàm yên lặng ngồi xuống sô pha. Phương Tử Tuyền đánh xong một bộ quyền rồi vào nhà thì thấy ông chồng già đang xịu mặt ngồi trên sô pha.

"Ban nãy Tiểu Phàm gọi hả?" Bà Phương nghĩ, chẳng lẽ con trai mình đã gặp chuyện lớn gì?

"Ừ, Giai Giai được trường Julia của Mỹ tuyển chọn." Ông lão tuyên bố chuyện vui với thái độ không mấy vui vẻ.

Phương Tử Tuyền ngây ngẩn cả người, “Thi đậu?”

"Thế thì cũng không tệ đâu, đó là một đại học khá ổn."

Bà Phương không rõ cớ sao ông chồng mình lại không vui, “Không vui à?”

"Là chuyện tốt. Nhưng tôi lên mạng tra cứu rồi, học phí một năm bước đầu là năm mươi nghìn đô la, xong còn cả tiền nhà trọ với tiền ăn uống nữa."

"Bà tính xem, một năm Tiểu Phàm kiếm được bao nhiêu chứ."

"Vợ của nó kiếm được bao nhiêu?"

"Hai đứa nó kiếm tiền cũng chỉ đủ chi tiêu cơ bản một năm của Giai Giai thôi."

"Đứa trẻ Giai Giai kia từ nhỏ đã bị mẹ nó nuông chiều hư rồi, cái ăn, cái mặc, đồ dùng đều là đồ tốt."

Phương Tử Tuyền không lên tiếng. Bà hiểu được ý trong lời nói của lão chồng mình, đó chính là muốn họ trích tiền ra cho cháu gái đi nước ngoài.

"Ông cũng không phải không biết cháu nó luyện đàn vất vả thế nào."

"Bây giờ nó đỗ trường học tốt như vậy, chúng ta cũng không thể không giúp đỡ được."

Nhưng bà Phương còn lời không nói ra. Đó là con dâu há miệng ra lại nhắc đến tiền đồ của Giai Giai, phải ra nước ngoài mới xán lạn được. Nếu họ ngăn cản, con trai con dâu sẽ nhìn hai người họ thế nào, đứa trẻ Giai Giai kia sẽ nghĩ ra sao.

"Cho, đó là nhất định phải cho. Nhưng tôi thấy nên đưa tiền như thế nào mới là khó."

"Có lẽ chúng nó còn trông cậy chúng ta bán nhà đi ấy." Đặng Hàm hiện tại chỉ lo rằng con trai mình đang có suy nghĩ này.

Không thể nào, Phương Tử Tuyền ngây ngẩn cả người, "Bán nhà là chuyện không thể xảy ra.”

“Lão Đặng, tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không đồng ý bán nhà đâu nhá. Tôi từng này tuổi rồi mà còn phải đi nhìn nét mặt của con dâu nữa à.”

"Bà không cần vội đâu.” Chẳng lẽ Đặng Hàm thì đồng ý sao? Tất nhiên là ông chẳng muốn chút nào.

“Chúng ta cứ thống nhất ý kiến trước, đừng để đến lúc đó ý kiến của cả hai không đồng nhất."

"Nhưng không thể bán nhà ở, không đời nào chúng ta lại không bị ép để cho nhiều tiền đâu.” Đặng Hàm nhắc nhở.

Phương Tử Tuyền càng nghĩ càng nén giận, “Thật là, năng lực có bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu thôi chứ.”

“Không có năng lực hà tất cứ nhất quyết phải làm như vậy, bây giờ thì hãy rồi.” Dù bà Phương có bất đắc dĩ thì còn có thể làm thế nào, dẫu sao thì họ cũng không có khả năng thật sự mặc kệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK