Thời gian như thoi đưa, Đặng Uân đã thi tốt nghiệp cấp hai xong và đang chờ kết quả.
Còn về Đặng Phàm, nghỉ tết xong, ông đã xin từ chức và đã xuôi theo phía nam để đến thành phố S vào tháng ba. Dư Tư Kỳ cũng dẫn Đặng Giai Giai đi theo để xem nhà được bên kia cấp cho họ.
Theo ý của Dư Tư Kỳ, căn nhà này ba phòng. Hai vợ chồng họ một phòng, một phòng đọc sách, còn một phòng của Đặng Giai Giai. Nói cách khác, nếu Đặng Uân có đi theo thì cũng không có phòng.
Đặng Uân nghe bà ấy miêu tả xong thì không có phản ứng gì. Cô tiếp tục đọc sách, cách làm như vậy chẳng phải là quá quen thuộc rồi ư.
Vì thế, Đặng Uân càng quyết tâm cố gắng thi đỗ trường Nhất Cao. Chứ không, nếu cô thật sự đến thành phố S thì sẽ sống những ngày tháng nằm trên sàn nhà. Phòng đọc sách thì không thể cho cô ở mà phòng còn lại cũng chỉ là của Đặng Giai Giai thôi.
Sau Đặng Phàm tìm được công việc lương cao, Dư Tư Kỳ cũng không keo kiệt nữa, có nhiều tiền rồi: “Quần áo cái gì đó đến Mỹ mua là được.”
“Quần áo cũ thì cho Tiểu Uân mặc hết đi, vài năm sau nó cũng không cần mua quần áo nữa.”
“Không phải con muốn đổi điện thoại sao? Điện thoại cũ cũng cho Tiểu Uân đi.”
“Cái này cho Tiểu Uân.”
Lúc đầu, Dư Tư Kỳ còn nghĩ để Đặng Giai Giai mang một ít quần áo cũ đến Mỹ. Bây giờ thì bà vung tay, thẳng thừng không muốn đem đi mà để mua quần áo mới.
Đặng Uân cứ vậy mà nhận đống quần áo: “Cám ơn chị.”
Thật ra, cô không hợp với quần áo của Đặng Giai Giai. Vị này hợp với phong cách công chúa còn cô thì không. Nhưng nếu không nhận thì sao, cô sẽ không có quần áo để mặc.
“Không cần cảm ơn.” Đặng Giai Giai biết chi phí đi Mỹ đã đủ nên rất vui, nhìn Đặng Uân cũng vừa mắt hơn nhiều.
Dù sao, không cần biết là nó theo chân bố mẹ đến thành phố S, hay là sống cùng ông bà nội ở thành phố A. Ả đều có thể đoán được, những ngày tháng sau đó với nó sẽ không hề tốt đẹp.
“Có thời gian chúng ta nói chuyện qua mạng nhé.”
“Nếu muốn mua đồ gì thì nói với chị, chị mua cho em.” Đương nhiên không thể đắt quá.
Dư Tư Kỳ đang đóng gói đồ thì nghe được câu nói của Đặng Giai Giai: “Con lo cho con trước đi. Em con mới học cấp ba, nhiệm vụ chính là học tập.”
“Cả ngày chỉ nghĩ mua mua mua thì làm được gì.”
“Tiểu Uân, đừng làm phiền chị. Chị con đi bên kia là để đi học.” Giúp Đặng Uân mua đồ không cần thời gian sao? Với thời gian đó, chẳng thà để Giai Giai luyện thêm mấy bài, hoặc là làm quen thêm nhiều bạn cũng tốt hơn là đi mua đồ cho Đặng Uân.
Trong lòng của Dư Tư Kỳ, bọn họ là chị em ruột sẽ không để ý những cái này.
“Chị, chị sống tốt ở Mỹ chính là món quà tốt nhất dành cho em rồi.” Không cần Dư Tư Kỳ nói, Đặng Uân cũng sẽ không cần Đặng Giai Giai mua đồ.
Thứ đó thì không đắt, nhưng mà có thể lấy ra nhắc mãi cả đời. Cô thà rằng làm một đứa em gái thân thiết không tranh giành.
Nếu về sau gặp mặt, bọn họ còn có thể cùng nhau uống cốc cafe.
“Em gái, em thật tốt quá.” Đặng Giai Giai cảm động, em gái nhà mình đúng là thành thật. Không được, Đặng Giai Giai cảm thấy nên mua một món quà cho nó, nếu không ả sẽ cảm thấy áy náy.
“Ở nhà ông bà nội, con phải khóa cửa cẩn thận.”
“Mẹ, con định lúc nào có kết quả thì cùng Cố Nhạc Di đến thành phố C một chuyến.”
“Con định thi trường đại học ở thành phố C, con muốn đi xem trước."
“Thi trường đại học ở thành phố C?” Dư Tư Kỳ nghĩ bụng, trẻ con thì đi nơi khác làm gì. Nhưng không ngăn được Đặng Uẩn nói có bạn cùng đi. Cố Nhạc Di, cô bé này bà đã gặp mấy lần, là một cô bé nói năng làm việc thận trọng. Lý do lại là lý do này.
Dư Tư Kỳ nghĩ một lát, cảm thấy cho con đi cũng tốt. Lúc Giai Giai lớn như thế không biết đã sang Âu, sang Mỹ mấy lần rồi.
“Được, cho con hai ngàn, nhớ tiêu tiết kiệm một chút.”
"Mẹ yên tâm.”
“Con sẽ không tiêu lung tung ạ.” Đúng là có tiền rồi, vung tay một cái là cho hai nghìn. Mặc dù Dư Tư Kỳ không để ý chút tiền này, nhưng được cho tiền, tội gì không cầm. Với lại, nếu cô không cầm tiền này, Dư Tư Kỳ có khi sẽ suy nghĩ.
Đặng Giai Giai nghĩ một lát, lấy hai nghìn trong ví đưa cho Đặng Uân. Mà người nhận lại kinh ngạc, tình huống này là gì, sao lại đưa tiền?
Phải biết là Đặng Giai Giai luôn không có đủ tiền để tiêu và cũng không cho Đặng Uân tiền bao giờ.
Nghĩ thế nào Đặng Uân cũng thấy, số tiền này nóng bỏng tay.
“Đợi lúc có kết quả thì chị cũng đã ở Mỹ, đây là một chút tấm lòng của chị.” Đặng Giai Giai gần đây nhận được rất nhiều tiền tiêu vặt từ họ hàng thân thích, cho Đặng Uân hai nghìn cũng là chút quan tâm.
Uầy, lại có người cho tiền: “Chị, chị tốt với em quá.” Đặng Uân cảm kích ôm chặt Đặng Giai Giai.
Sau khi tiễn hai người đi, Đặng Uân đắc chí lấy hành lý đã sắp xếp kỹ từ trước ra và chuẩn bị đi tàu hỏa. Mặc dù Đặng Phàm không đi Mỹ, nhưng ông ấy đi bên kia để giám sát một dự án đang tiến vào giai đoạn quan trọng. Do đó, ông cũng không thể đến tiễn con gái lớn đi Mỹ.
Đặng Uân đã sớm chuẩn bị sẵn báo cáo cho việc này. Cho dù Đặng Phàm kiểm tra tìm ra, cô cũng không lo lắng.
Hơn nữa, lần này Đặng Uân đi là muốn nghiên cứu địa hình. Mua nhà là chuyện lớn, bắt buộc phải nghiêm túc nghiên cứu vài lần mới có thể quyết định xem mua nhà ở đâu.
Đặng Uân ngồi trên tàu hỏa yên tĩnh đọc sách, cả quãng đường đều lạnh lùng xa cách không để ý đến người khác.
Đầu năm mới, ai biết được mấy cô, chú, ông, bà cụ ngồi bên cạnh bạn có phải là người xấu hay không. Một mình ra ngoài nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đặc biệt là người đang cầm nhiều tiền như cô càng phải chú ý.
Bởi vì đến khảo sát địa hình, Đặng Uân dự định ở lại thành phố C một đêm và trở về vào ngày hôm sau bằng tàu hỏa. Như thế, dẫu là sau khi hai mẹ con bà Dư đến Mỹ, cô cũng có thể giả vờ mình vẫn ở nhà.
Đặng Uân hưng phấn đi xuống tàu hỏa, nhanh nhẹn lên xe bus, rồi lại đổi hai chuyến xe là đến khách sạn đã đặt phòng.
Sau khi cất đồ, Đặng Uân liền đến chỗ môi giới. Thời gian eo hẹp, hiệm vụ nặng nề, cô không thể lãng phí giây phút nào.
Có thể nói Đặng Uân đã lên hết kế hoạch, nhưng cô lại quên mất một vấn đề quan trọng. Đó chính là tuổi tác của cơ thể này.
Mấy công ty môi giới đều bận rộn tiếp khách, trông thấy người đến chỉ là học sinh thì không ai tiếp đãi, chứ đừng nói đi thăm các nhà theo yêu cầu của cô.
Việc này khiến cho Đặng Uân tức muốn chết. Cô chỉ thiếu mỗi nước rút thẻ nâng hàng ra vỗ một cái. Rằng, bà đây có rất nhiều tiền, thế nào, chẳng lẽ học sinh trung học thì không thể mua nhà sao?
Đúng, sắp là học sinh trung học. Nhưng đáng tiếc là cô không dám, thành phố C có nhiều nhà giàu, có mấy người nghèo có thể mua nhà? Cô vẫn nên khiêm tốn một chút, nhỡ đâu bị người khác để ý thì làm sao.
Công ty này không đón tiếp thì chỉ có thể đổi công ty khác, không thì làm gì.
Mỗi lần đi một công ty môi giới đều khiến cho Đăng Uân cảm thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy mua nhà giống như mua mớ rau, đều không đáng giá.
Sau khi Đặng Uân dự thính mấy cuộc, cô lập tức từ bỏ ý định đi xem để sau này đến mua nhà. Chưa kể đến chuyến xem địa hình này có thành công hay không, cô cũng không chắc sau này sẽ có người tiếp đãi mình.
Chính bởi vì giá nhà càng ngày càng tăng. Đằng nào cũng phải mua và giá nhà sẽ tăng rất kinh khủng, Đặng Uân cũng không muốn đợi nữa.
Chỉ cần có một ngôi nhà phù hợp, cô sẽ dùng thẻ ngân hàng mua mua mua luôn.
Hơn nữa, cần phải mua sớm một chút. Nhân dịp đang nghỉ hè, sinh viên đều rối rít đi kiếm việc làm. Nếu có thể cho thuê nhà thì cũng kiếm được một khoản tiền.