Chẳng phải là loại người khiến người khác thấy buồn nôn hay sao, thời buổi này ai còn làm cái trò ấy nữa.
“Mẹ à, để chị đi sang Mỹ du học đi ạ.”
“Chị có tiền đồ như vậy, vất vả lắm mới thi đậu đại học tốt như thế, không thể để lãng phí được.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng học hành, nỗ lực thi đỗ cấp ba.”
“Con sẽ không học lớp học thêm đâu.”
“Cũng không mua quần áo mới đâu, con sẽ mặc quần áo cũ của chị.”
“Con nhất định sẽ tiết kiệm tiền.”
“Con sẽ học sách luyện đề của chị.”
Ở trong phòng, Cố Nhạc Di đang vui vẻ. Cô thật sự rất hứng thú với cuộc sống của Đặng Uân.
Nói thật, cô đã sớm nhận thấy mặc dù quần áo của Đặng Uân có kiểu dáng không tồi, nhưng lại luôn có cảm giác rằng nó không quá vừa người lắm, khiến cho người khác cảm thấy nhỏ ấy đang mặc đồ cũ.
Giờ đây cô đã biết, tổng hợp lại Đặng Uân đúng là đang mặc đồ cũ, là quần áo cũ của chị gái nhỏ ấy.
Đặng Giai Giai vốn đang ấp ủ nên khóc lóc kể lể như thế nào với mẹ, cần khiến cho bà ấy nhất định phải cổ động cha của ả đồng ý chuyện đi du học Mỹ.
Không ngờ Đặng Uân đột nhiên đâm ngang, lại còn nói những lời này, làm ả tức chết.
Để nó được đi học đã không tệ rồi, nó còn muốn thế nào? Người ấy mà, không thể muốn quá nhiều, nó không biết như vậy là chuyện rất quá mức hay sao?
Dư Tư Kỳ cũng hoảng sợ bởi những lời nói của Đặng Uân, “Con! Cái đứa trẻ này! Sao con lại nghĩ như vậy?! Con yên tâm, tuy không thể được như chị gái mình, nhưng ít nhất trên phương diện học hành, cha mẹ vẫn sẽ dùng hết sức để duy trì con.”
Không phải là Dư Tư Kỳ đột nhiên hào phóng, mà là nhớ đến những lời nói của chồng mình khi trước, hai người bồi dưỡng được con gái cả thì không thể mặc kệ con gái út.
Nếu mà Đặng Uân không thích học tập giống như trước, bà sẽ buông tay mặc kệ, vì cũng sẽ chẳng có ai lời ra tiếng vào.
Nhưng thành tích của Đặng Uân đang tiến bộ, nếu không cho đứa con gái này đi học nữa thì những người xung quanh sẽ nghĩ ra sao chứ.
Chẳng qua chỉ là duy trì trên mặt học tập thôi, còn muốn làm như thế nào, thì nó phải biểu hiện ra được thực lực. Nếu thành tích không tốt, thì chẳng cần trông cậy vào chuyện bà có thể duy trì nhiều hay ít đâu.
Đặng Giai Giai nghe ra ý tứ trong lời nói của mẹ mình, đó là sẽ chỉ ủng hộ trên phương diện học hành thôi. Tuy rằng ả vẫn có chút bất mãn, nhưng nghĩ lại, bản thân đều đã thi đậu trường Julia, là thời điểm cần tốn rất nhiều tiền.
Nếu không cho Đặng Uân tiếp tục học hành, con bé này chắc chắn sẽ gây ầm ĩ, hơn nữa phía bên cha cũng sẽ không vui vẻ.
“Em à, em hãy cố gắng học tập, đến lúc đó chúng ta cùng gặp lại nhau ở nước Mỹ.” Đặng Giai Giai rất thoải mái.
Đi sang Mỹ học hả? Cái này là chuyện sau này, có lẽ cô sẽ đi du học hoặc không, cũng không liên quan đến Đặng Giai Giai.
“Chị à, chị biết sức em ra sao mà. Em thi đỗ được trường cấp ba với trúng tuyển một trường đại học là được.”
“Rồi tìm được công việc là xong thôi ạ.”
Lúc này mới đúng chứ, may mắn con ngốc này vẫn có thể thấy rõ, không thì đúng là rắc rối, “Em à.”
Đặng Giai Giai thân thiết giữ chặt tay Đặng Uân, “Sao em lại có thể không có niềm tin với bản thân như vậy.”
“Em phải tin vào chính mình chứ.”
“Chị sẽ ở nước Mỹ chờ em.”
“Chị em chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ ở Mỹ.” Đến lúc đó chị sẽ cho em thấy, hình ảnh ở Mỹ của chị là như thế nào.
“Em chỉ có thể cố gắng thôi ạ.”
Hứ, có phải muốn cho tôi đi sang Mỹ để xem rằng mặc kệ đến chỗ nào, chị cũng sẽ là công chúa hay không.
Dư Tư Kỳ có rất nhiều điều muốn nói với Đặng Giai Giai, đặc biệt là sau một nhát vừa rồi của Đặng Uân, bà cũng đã rất khó chịu.
Vất vả lắm mới đợi đến sau khi hai chị em hàn huyên vài câu, “Chúng ta đi tra trên mạng xem xem cần chuẩn bị những giấy tờ gì đi con.”
Dư Tư Kỳ lôi kéo Đặng Giai Giai về phòng, Đặng Uân cũng không còn sức lực mà về phòng.
Sau khi vào phòng thì đóng cửa lại, rồi thở ra một hơi dài, “Ngại quá.”
Nói xong, cô tự tát mạnh vào mặt của mình, “Chị của tớ cuối cùng đã thi đậu Julia.”
“Xem ra năm nay gia đình tớ sẽ rất hạnh phúc.”
Tiền ư? Dù cho có khó khăn đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản đường đi của hai mẹ con Dư Tư Kỳ và Đặng Giai Giai.
“Thế thì ngày mai, chúng ta đi thư viện chứ?” Cố Nhạc Di biết chắc Đặng Uân muốn tiếp tục yên lặng một mình.
“Được, chúng ta sẽ gặp nhau lúc 9 giờ nhé.” Đặng Uân thật sự cần một hoàn cảnh yên tĩnh để bản thân mình tự suy nghĩ lại.
Sau khi tiễn Cố Nhạc Di đi, Đặng Uân móc di động ra. Cô chọn vài trường chuyên cấp tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông của thành phố C, rồi tìm kiếm giá cả khu phòng gần đó.
“Giá cả đắt đỏ ghê.” Đặng Uân không ngờ là giá nhà của thành phố C lúc này đã tăng lên. Tuy rằng trông 400 vạn có vẻ nhiều đấy, nhưng nếu thật sự muốn mua nhà ở, cũng không mua được mấy cái.
“Quên đi, mua một căn nhà có hai phòng rồi ở một phòng vậy.”
“Khu trường học tốt đấy, sau này không phải lo lắng nữa. Xung quanh còn có khu thương nghiệp, cũng cần phải không cách xa trung tâm thành phố, đến lúc đó tiền thuê cũng sẽ không rẻ.”
“Còn cần phải ở gần tàu điện ngầm.”
Đặng Uân nhanh chóng suy nghĩ xong yêu cầu cho căn nhà muốn mua, “Tiếc là không biết khi nào mới có thể mua được.”
Tiền lãi gửi ở ngân hàng còn chưa được bao nhiêu mà tốc độ tăng giá của nhà đất làm cho Đặng Uân cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng mà không có cách nào, ngoài việc đợi và nhìn giá nhà đi lên thì cô còn có thể làm sao chứ.
Càng là những lúc như thế này, thì càng không thể hoảng.
“Nếu không được, thì bán món trang sức đó vậy.” Đặng Uân nhớ đến trong hộp trang sức hộp có một đôi vòng tay phỉ thúy và còn có mấy viên kim cương, là loại đã được mài giũa cẩn thận nhưng chưa được khảm.
Đáng tiếc cô không có cách nào, cũng không biết nên bán thế nào. Chẳng lẽ mang nó đến nhà đấu giá?
Vấn đề là đâu còn thứ gì tốt mà nhà đấu giá chưa từng thấy, cũng chỉ có đứa nhà quê như cô mới thấy chỗ kim cương không tồi. Còn đối với nhân viên chuyên nghiệp về thứ này, chúng nó thật sự rất là bình thường.
“Cũng chỉ có thể hỏi một tiệm trang sức vậy.”
“Chẳng qua nó cũng chỉ là món lợi ngoài ý muốn thôi.” Tuy Đặng Uân biết bởi vậy giá cả sẽ không quá tốt, nhưng sau khi nghĩ lại lai lịch của nó, cô chẳng còn thấy rối rắm gì thêm.
Không có đồ trong tay, có thể bán được bao nhiêu thì nó là bấy nhiêu, “Nếu không đến lúc bán nó được giá cao, giá cả của căn hộ cũng lên đến cái giá trên trời.”
Đáng tiếc, chuyện ấy ít nhất cũng phải đến mùa hè mới có thể hành động. Đặng Uân đã nghĩ kỹ rồi, mùa hè là cơ hội hành động tốt nhất của cô. Đặng Giai Giai đi nước Mỹ du học, chắc chắn Dư Tư Kỳ với Đặng Phàm sẽ tiếc nuối, và sẽ đi sang chuẩn bị trước giúp Đặng Giai Giai.
Đến lúc đó, cô thuộc về khoảng thời gian tương đối làm càn. Khi ấy chỉ cần nói với họ nói rằng mình có kế hoạch du lịch cho nghỉ hè, họ cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Nếu thật sự không được, cô chỉ cần vất vả thêm chút, mỗi ngày đi sớm về muộn thôi. Hơn nữa, nếu bản thân mấy ngày liên tục không xuất hiện, các hàng xóm xung quanh cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.
Đặng Uân ghi chép lại những chỗ còn kém và kẹp bên trong một ít tư liệu ôn tập. Nếu không phải tự mình xem, người khác hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Rút một quyển sách ra, Đặng Uân tiếp tục làm bạn với việc giải các đề cơ sở.
“Những người có nền tảng kém thực sự không đủ khả năng để khiêu khích người khác.”
“Đợi đến sau khi tin tức Đặng Giai Giai thi đậu Julia tin tức được biết đến.” Đặng Uân có thể nghĩ ra ánh mắt của hàng xóm sau khi nhìn thấy cô.
Nếu có thể, cô rất hy vọng Đặng Phàm bán căn hộ này đi, đổi sang chỗ khác.
Tiếc là chuyện ấy không có khả năng, bán rồi đổi căn hộ khác nhất định phải tốt hơn chỗ này. Nếu không mọi người đều sẽ biết tài chính của ông không tốt, vì duy trì con gái lớn đi du học nên bất đắc dĩ mới phải bán phòng ở.
“Coi như là một cái động lực.” Đặng Uân tiếp tục cố gắng học hành, vì tương lai mà Đặng Giai Giai cố gắng nhiều thứ, cô cũng không thể thua kém.