Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1607:





Nhìn thấy Tô Thành, Tô Thành cái gì cũng không có nói, trực tiếp ôm lấy bà.





*Tô Thành, anh đừng như vậy, trong lòng em vẫn nhớ kỹ ân tình lúc đó của anh, sau này giữa em và Mạc Từ Tước kéo người vô tội là anh vào, em rất xin lỗi, rất áy náy, nhưng em đã nói rồi, em đối với anh không có bất kỳ tư tình nam nữ nào cả.”



vietwriter.vn






Tô Thành yêu Liễu Anh Lạc nhiều năm như vậy, nếu như: có thể buông tay, đã sớm buông tay rồi: “Anh Lạc, anh nghe nói em cùng Mạc Từ Tước trở về Đề Đô, trở về nhà cũ Mạc gia, lẽ nào các em sắp gương vỡ lại lành rồi phải không, em đừng quên đích thân hắn giết con em, thực ra cũng chính là con ruột hắn!”





Trái tim Liễu Anh Lạc đau siết lại, kỳ thực năm đó bà và Tô Thành không có phát sinh gì cả, chỉ là diễn kịch mà thôi.





Năm đó Mạc Nhân Nhân tìm bà nói chuyện, bà biết Mạc Từ Tước đột nhiên bị bện htim, mọi sự thống khổ của mọi người Mạc gia đều là bởi vì bà mà sinh ra, bà lúc đó liền bắt đầu muốn rời khỏi ông.






vietwriter.vn



Nhưng Mạc Từ Tước giữ bà thật chặt ở trong lòng bàn tay, bà căn bản cũng không có cơ hội.





Vì vậy ngày đó bà dẫn Tô Thành tới phòng A Kiều, cố ý làm cho Mạc Từ Tước chạy về trước kế hoạch bắt gian được một màn kia.





Điều bà không ngờ là, bà lại mang thai ngay lúc đó.





Đứa con kia là của Mạc Từ Tước.





Bọn họ đi tới một bước kia, bà đã mắt đi phương hướng, mà sau đó một lần ông say rượu cũng cùng Liễu Chiêu Đệ xảy ra quan hệ, làm cho Liễu Chiêu Đệ mang thai, thời điểm đó đau khổ thế nào, bà và ông đã đi đến tận cùng của con đường rồi.





“Năm đó đứa con kia không thẻ chỉ trách anh ấy, cũng có lỗi của em…” Liễu Anh Lạc lạc giọng cắt tiếng.





Tô Thành nhanh chóng nắm vai Liễu Anh Lạc, dùng sức lắc lư hai cái: “Anh Lạc, đến lúc này, em lại vẫn vì hắn biện giải, hắn ngoại tình với Liễu Chiêu Đệ, còn đối xử với em như vậy…”





“Đủ rồi Tô Thành!” Liễu Anh Lạc trực tiếp cắt lời ông ta, đôi mắt hạnh thanh lạnh nhìn Tô Thành: “Giữa anh ấy và tôi, các người bất luận kẻ nào cũng không có tư cách phán xét, anh ấy tốt hay không tốt với tôi, cũng không phải do các người định đoạt!”





Con ngươi Tô Thành co rụt lại, bà lại che chở cho tên ác quỷ Mạc Từ Tước kia đến vậy, không cho bắt kỳ kẻ nào nói xấu hắn ta.





Bà chặt đứt người của toàn thế giới ở bên ngoài, chỉ để cho mỗi một Mạc Từ Tước đi vào.





Ông ta kinh ngạc nhìn Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, em yêu hắn, đúng không, em yêu hắn ta rồi!”





Liễu Anh Lạc thõng xuống hàng mi, hồi lâu sau chỉ nhẹ giọng cất tiếng: “Ừ, tôi yêu anh ấy, chưa từng dừng một giây một khắc.”





Tô Thành hóa đá tại chỗ, đôi tay ông ta giữ trên vai Liễu Anh Lạc chậm rãi vô lực rủ xuống.





Lê Hương mang theo Liễu Anh Lạc bay trở về Hoa Tây, trong phi trường, Lê Hương kéo tay Liễu Anh Lạc, đột nhiên nói: “Dì Anh Lạc, dì mau nhìn, là Bác Mạc!”





Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà nhìn thấy Mạc Từ Tước.





Mạc Từ Tước mới xuống xe, cũng là ngày hôm nay bay trở về Hoa Tây, hôm nay ông mặc chiếc áo sơmi xám lạnh quần tây đen, bước đi mang theo gió, người đàn ông thành thục toát ra mị lực mê người, thâm trầm mà cao quý, khí tràng bễ nghễ.





Diệp quản gia cung kính đi theo phía sau Mạc Từ Tước.





“Dì Anh Lạc, dì mau nhìn, bên cạnh Bác Mạc còn có một tiểu thư xinh đẹp kìa, cô ấy là ai thế nhỉ?” Lê Hương vô cùng ngây thơ hỏi.





Liễu Anh Lạc cũng nhìn thấy, đi cạnh Mạc Từ Tước là một cô gái trẻ dung mạo xinh đẹp.





Cô gái kia nhìn chỉ trên dưới hai mươi tuổi bộ dạng, quan trọng là… khuôn mặt xinh đẹp kia của cô ta giống Liễu Anh Lạc lúc còn trẻ đến mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK