Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 820:

Lúc này Dạ Huỳnh đẩy cửa đi vào: “Yên Nhiên, con làm sao vậy?”

“Mẹ, rốt cuộc con ả Lê Hương đó đi đâu rồi, vì sao còn không tìm được nó? Lẽ nào con cắt cổ tay tự sát là náo cho mình nhìn sao?”

Lệ Yên Nhiên có cảm giác, Lê Hương nhất định là ngờ tới cô ta sẽ tự sát, nên cô không nói tiếng nào đã biến mắt, để cô ta một mình diễn trò ở đây.

Hiện tại Lệ Yên Nhiên nhìn vét thương trên cổ tay đã cảm thấy bản thân bị Lê Hương chơi một vố, cô ta chính là con hát ngu ngốc duy nhất trên màn kịch này.

Sắc mặt Dạ Huỳnh cũng rất khó nhìn, ai có thể ngờ tới Lê Hương lại biến mắt, bà ta dịu dàng an ủi Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, ông ngoại con và anh Vô Ưu đều đang tìm ả ta, con đừng tức giận, yên tâm dưỡng sức đi!”

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đưa tay tháo ra băng vải trắng trên cổ tay xuống, lộ ra vết thương kia, vết thương kia cũng không sâu, rất cạn.

Lệ Yên Nhiên được nuông chiều từ bé, đã chịu đau cắt cỗ tay, nhưng cô ta chỉ là nhẹ nhàng rạch một chút, không nỡ làm đau mình.

Nhưng dù vậy, trên cỗ tay của cô ta sẽ lưu lại một vết sẹo, vừa xấu xí vừa nhục nhã.

“Mẹ, con mặc kệ, bây giờ mẹ tìm cho con một bác sĩ giỏi đi, giúp con xóa sẹo, con không muốn để lại dù chỉ là chút sẹo!”

“Yên Nhiên, ông ngoại con và anh Vô Ưu đã là bác sĩ giỏi rồi.”

“Bọn họ am hiểu là độc, không rành thẩm mỹ dưỡng sắc cho phụ nữ, mẹ, mẹ giúp con đi tìm X thần bí kia đi!”

Dạ Huỳnh đương nhiên cũng biết thiên tài thần bí y học năm đó khiếp sợ Đề Đô – X, nhưng X này chưa từng lộ ra ánh sáng, không có ai biết được anh ta rốt cuộc là ai.

“Yên Nhiên, đang yên lành tìm X làm gì?” Dạ Huỳnh hỏi.

Lệ Yên Nhiên chỉ đích danh muốn X, đương nhiên là có nguyên nhân.

Buổi sáng có hai y tá đổi xong thuốc cho cho cô ta xong ra ngoài cửa, nhưng bọn họ lại đứng ngoài cửa nói thầm với nhau.

“Yên Nhiên tiểu thư xinh đẹp như vậy, là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô chúng ta, vậy mà giờ trên cổ tay của cô ấy để lại một vết sẹo, thật sự tiếc quá.”

“Đúng vậy, vết sẹo này sau này vẫn sẽ luôn đi theo cô ấy, giống như một tác phẩm mỹ nghệ hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện vết xước vậy đó.”

“Cô biết người bác sĩ nào có thể trừ sẹo không lưu vết không?”

*Tôi nghĩ đến một người, a, nhớ ra rồi, chính là XI”

“XI Cô nói chính là X thần bí kia?”

“Đúng vậy, X là học sinh của viện sĩ Khâu, nhà tôi và viện sĩ Khâu là hàng xóm cũ, năm kia tôi bị đụng xe, trên đùi để lại một mảng sẹo rất lớn, mẹ tôi phải đi cầu xin viện sĩ Khâu, kết quả viện sĩ Khâu để X kê cho tôi một đơn thuốc, sau khi sẹo liền hoàn toàn biến mắt, hơn nữa da thịt của tôi còn sáng đẹp hẳn lên.”

“Thảo nào bây giờ da cô đẹp như vậy, X này thật sự lợi hại.”

“Đó là đương nhiên, nếu không, chúng ta giới thiệu X cho Yên Nhiên tiểu thư đi!”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Cô không thấy được Yên Nhiên tiểu thư đang cô đơn sao? Cô ấy và Dạ Minh Châu đều là cháu gái Dạ gia, thế nhưng Dạ Minh Châu người ta là cháu gái nội, Yên Nhiên tiêu thư lại là cháu gái ngoại, một chữ ngoại kia, cũng chỉ là ngoại nhân rồi.
Chương 821:



Nghe nói Mạc gia đã bằng lòng hôn sự, hiện tại toàn bộ Dạ gia đều bận rộn chuẩn bị tổ chức hôn lễ thế kỷ của Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu, Yên Nhiên tiểu thư hoàn toàn bị quên lãng, Dạ thiếu căn bản cũng không tới bệnh viện, Dạ lão cũng không tới, bọn họ chỉ thương mỗi Minh Châu tiêu thư thôi.”



“Đúng vậy, như thế Yên Nhiên tiểu thư thật sự rất đáng thương.”



“Suyt, chúng ta đừng tám nữa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta vẫn nên đi thôi.”



Hai y tá đi xa nhưng Lệ Yên Nhiên lại nghe hết nội dung đoạn trò chuyện của họ, cô ta cũng nhớ kỹ cái tên X này.



“Mẹ, con mặc kệ, con muốn X này!” Lệ Yên Nhiên nũng nịu nói.



Dạ Huỳnh trầm tiếng: “Yên Nhiên, con đừng tùy hứng nữa, mẹ đào đâu ra cho con vị X thần bí này?”



Lệ Yên Nhiên uất ức chu môi: “Mẹ, mẹ cũng không thương con, mấy người bảo con cắt cổ tay, con cũng cát rồi đấy thôi.



Nhưng bây giờ Lê Hương biến mát, con còn đẻ lại xấu vết sẹo như vậy, về sau ta còn làm sao mặc váy, tất cả mọi người sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ con!”



“Nhưng…” Dù sao cũng là con gái ruột của mình, thấy Lệ Yên Nhiên uất ức như vậy, Dạ Huỳnh cũng liền mềm lòng.



“Mẹ, X không phải là học sinh viện sĩ Khâu sao, mẹ gọi điện thoại cho viện sĩ Khâu, viện sĩ Khâu nhát định sẽ bằng lòng bảo X giúp con.”



Dạ Huỳnh có hơi do dự: “Viện sĩ Khâu và ông ngoại con lại là đối thủ một mất một còn, nếu như mẹ tìm viện sĩ Khâu, việc này để ông ngoại con biết, ông ngoại con nhất định sẽ tức giận.”



Nhắc đến ông ngoại, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng siết chặt tay, ngón tay bắm vào lòng bàn tay cũng không thấy đâu.



Tuy cô ta và Dạ Minh Châu là chị em họ, nhưng hai người từ nhỏ đã âm thầm so bì nhau, mấy năm nay Lệ Yên Nhiên chèn ép Dạ Minh Châu gắt gao, cô ta là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, lại là thủ phủ thiên kim, tất cả hào quang vinh quang đều đặt lên người cô ta.



Nhưng bây giờ cuộc sống cô ta vô cùng không được như ý, mà Dạ Minh Châu tiền đồ rộng mở, quả thực hào quang rực rỡ, trong lòng cô ta đương nhiên không thăng bằng.



Mắu chốt là, ông ngoại và anh Vô Ưu thiên vị.



Bọn họ giúp Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu đã gả được cho Mạc Tử Tiễn rồi.



Bọn họ giúp cô ta, bảo cô ta cắt cỗ tay tự sát, hiện tại Lê Hương lại biến mắt.



Lệ Yên Nhiên thực sự là một bụng oán khí: “Mẹ, ông ngoại và anh Vô Ưu vì sao không đến thăm con?”



“Mạc gia đồng ý hôn sự, bởi vì hôn kỳ gấp gáp, cho nên ông ngoại con bận rộn chuẩn bị tổ chức hôn lễ, để Minh Châu có được hôn lễ rạng rỡ…”



Dạ Huỳnh vẫn chưa nói hết, Lệ Yên Nhiên liền ném một cái gối xuống đất, quả nhiên hai y tá kia nói đều là thật, ông ngoại và anh Vô Ưu thiên vị?



“Yên Nhiên, con làm sao vậy?”



“Mẹ, nếu ông ngoại sẽ tức giận, vậy mẹ đừng nói cho ông ngoại biết, mẹ, mẹ không cảm thấy trong lòng ông ngoại và anh Vô Ưu đều nghiêng về phía Dạ Minh Châu sao? Bọn họ cũng không để ý đến đâu!” Lệ Yên Nhiên cắn môi, hai mắt đã đỏ lên.



Dạ Huỳnh rất đau lòng con gái mình, bà ta nhanh chóng ôm lấy Lệ Yên Nhiên: “Con bé ngốc, sao con lại nghĩ như vậy chứ, chúng ta đều yêu thương con, đừng khóc.”



Lệ Yên Nhiên vô cùng u oán: “Mẹ, vậy mẹ giúp con tìm X đi, con chỉ muốn X giúp con xóa sẹo!”



“Ừ ừ ừ, mẹ đồng ý với con.” Dạ Huỳnh chỉ đành đồng ý.
Chương 822:



Lệ Yên Nhiên ăn một chút, sau đó buồn ngủ, lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, vẻ mặt Dạ Huỳnh vui mừng tiêu sái đi vào: “Yên Nhiên, nói cho con biết một cái tin tốt, viện sĩ Khâu đồng ý rồi, X tới rồi đó, bây giờ đang ở ngoài cửa!”



Cái gì? Lệ Yên Nhiên bị tin tốt này đánh tỉnh, nhanh chóng ngồi dậy, X tới nhanh như thế ư? Lệ Yên Nhiên không khỏi có chút đắc chí, vị X vô cùng thần bí này lại được mẹ vừa mời lập tức đã tới rồi, đây thật sự hết sức thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.



“Mẹ, vậy để X mau vào đi a, con không kịp chờ muốn được gặp anh ta rồi!” Lệ Yên Nhiên thúc giục.



“Prof.X, mời vào.”



Lúc này cạnh cửa xuất hiện một bóng người, vị X thần bí này rốt cục đã lộ diện, X là một người… đàn ông?



X cắt tóc ngắn gọn gàng, mặt của anh ta không gọi là đẹp trai, là kiểu rất bình thường, nhưng khí chất anh ta hết sức sạch sẽ xuất trần.



Lệ Yên Nhiên là lần đầu tiên thấy X, cô ta còn tưởng rằng X là nữ, không ngờ lại là một người đàn ông?



*Prof.X, chào cậu, trên cổ tay con gái tôi có một vét sẹo, cậu có đảm bảo sẽ xóa sạch được sẹo chứ?” Dạ Huỳnh trực tiếp hỏi.



Prof.X đi lên trước, cúi đầu nhìn một chút vét thương trên cỗ tay Lệ Yên Nhiên, anh ta lên tiếng nói: “Vết thương cũng không sâu, tôi chắc chắn chữa khỏi.”



Hai mắt Lệ Yên Nhiên đều sáng, chỉ cần xóa sạch sẹo thì cô ta lại là đệ nhất mỹ Đề Đô nhân rồi, Dạ Minh Châu tuổi gì so với cô ta, tuổi gì tranh tình thương với cô ta được chứ: “Prof.X, anh cần bao lâu thì xóa hết sẹo?”



Prof.X ngẳắng đầu, nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Năm ngày là được.”



Năm ngày? Đây cũng chính là trước hôn lễ Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu, vết sẹo cổ tay của cô ta có thể loại trừ rồi? Vậy thì thật sự quá tốt?



Dạ Huỳnh không khỏi thán phục y thuật X, có thể trong năm ngày ngắn ngủi trừ sẹo không lưu vết, điều này sợ rằng người Dạ gia cũng làm không được.



“Prof.X, xin hỏi tên cậu là gì?” Dạ Huỳnh hỏi.



Bởi vì không biết X họ gì, cho nên bọn họ vẫn luôn gọi Prof.X, cũng chính là giáo sư X.



Nhưng giáo sư X thoạt nhìn tuổi rất trẻ, dáng vẻ rất trẻ trung.



X mở ra hòm thuốc mang theo bên người của mình, bắt đầu hòa thuốc mỡ, anh ta không ngắng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: “Mấy người không cần biết tên tôi, đến thời điểm phải biết, tự nhiên cũng sẽ biết thôi.”



Dạ Huỳnh không khỏi nhìn X nhiều hơn, X này rất thần bí rất khiêm tốn, khiến người ta trong chốc lát không nhìn rõ.



X hòa xong thuốc mỡ, sau đó thoa thuốc mỡ lên vết thương trên cổ tay Lệ Yên Nhiên. Lệ Yên Nhiên chỉ cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến, rất nhanh đau nhức âm ï trên vết thương cô ta liền biến mắt, không còn đau chút nào.



*Prof.X, thuốc mỡ này của anh thật sự rất thần kỳ đó, giờ tôi không còn đau nữa rồi.” Lệ Yên Nhiên vui vẻ nói.



X cất hộp thuốc của mình: “Tôi đã nói rồi, trong năm ngày có thể giúp cô trừ sẹo không lưu vết, mấy ngày kế tiếp mỗi ngày tôi đều sẽ qua đây vào đúng giờ này, cô phối hợp trị liệu là được.”



X rời đi.



Sau khi X đi, Lệ Yên Nhiên vui vẻ nhìn về phía Dạ Huỳnh: “Mẹ, X này thật sự lợi hại, cảm ơn mẹ, vẫn là mẹ thương con.”



Dạ Huỳnh thương yêu ôm vaiLệ Yên Nhiên: “X này đúng là vừa khiêm tốn vừa thần bí, Yên Nhiên, chuyện này nhất định không thể nói cho ông ngoại con biết, biết chưa?”
Chương 823:



Lệ Yên Nhiên gật đầu như giã tỏi: “Dĩ nhiên, con cũng chả ngốc, chắc chắn con sẽ không nói cho ông ngoại đâu.”



Trong lòng Lệ Yên Nhiên rất oán hận Dạ lão và Dạ Vô Ưu, bọn họ nhét cô ta vào trong bệnh viện rồi chẳng đoái hoài đến, hiện tại lại lo hôn lễ của Dạ Minh Châu, vậu giờ cô ta len lén tìm X cũng là do bọn họ ép, cô ta sẽ không ngốc đến mức nói cho bọn họ biết đâu.



Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Dạ Huỳnh.



Dạ Huỳnh lấy điện thoại ra, ấn phím nhận: “Alo.”



“Phu nhân…” Bên kia truyền đến tiếng nói đè thấp, là tay chân mà Dạ Huỳnh mua chuộc ở Lệ gia: “Không xong rồi, tôi nghe nói lão phu nhân muốn thanh minh, đính chính chuyện Mạc Tuân và Yên Nhiên tiểu thư đã giải trừ hôn ước!”



“Cái gì?” Dạ Huỳnh lập tức nhảy dựng lên, lão phu nhân sao có thể làm như vậy được chứ: “Đã làm chưa?”



“Vẫn chưa, nhưng luật sư đã tới, đang phát thảo lời đính chính.”



“Tôi biết rồi.” Dạ Huỳnh trực tiếp cúp điện thoại.



Lệ Yên Nhiên thấy sắc mặt Dạ Huỳnh đã âm trầm muốn đổ giông, nhanh chóng mở miệng hỏi: “Mẹ, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”



Mấy năm nay Dạ Huỳnh mặc dù là Lệ phu nhân, thế nhưng bà ta không hề có chút thực quyền nào, nên bà ta vung một khoản lớn mua chuộc người hầu nữa, chuyên môn thay bà ta giám sát Lệ lão phu nhân.



Dạ Huỳnh nhìn Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, bà nội con đúng là điên rồi, bà ta vậy mà đi tìm luật sư muốn đính chính, đính chính con và Mạc Tuân đã hòa bình giải trừ hôn ước.”



“Cái gì? Bà nội đây là muốn làm cái gì, bà mà đính chính vậy chẳng phải là để con cắt cổ tay tự sát công cốc sao? Chẳng lẽ bà muốn che chở Lê Hương, lên tiếng đính chính thì Mạc Tuân thật sự độc thân tự do mà Lê Hương tự nhiên tây trắng được cái danh bồ nhí độc ác, vậy con sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ à? Thành con ngốc u mê, cho dù cắt cổ tay tự sát cũng là tự mình gây ra, không hề liên quan gì đến Lê Hương và Mạc Tuân?”



Dạ Huỳnh dĩ nhiên cũng nghĩ đến việc này, hai tay xuôi ở bên người túm thành quyền thật chặt: “Mẹ biết bà nội con thiên vị Lê Hương, nhưng thật không ngờ đã đến mức tẩu hỏa nhập ma thế này, bà ta làm như vậy rốt cuộc đặt hai mẹ con chúng ta ở vị trí khó chịu thế nào chứ? Mẹ thấy bà nội con bà ta chính là muốn hủy hoại chúng ta!”



Hai mẹ con hiện tại cực độ tức giận, quả thực máu nóng xộc lên đầu, phẫn nộ đồ kị đã đã đốt cháy tắt cả lý trí bọn họ.



Lúc đầu Lê Hương mắt tích đã phá mát tất cả kế hoạch của bọn họ, nhưng đây không phải là xấu nhất, chỉ cần Lê Hương xuất hiện, quả cầu tuyết dư luận tuyết cầu còn có thể va về phía cô.



Hiện tại được lắm, Lệ lão phu nhân trực tiếp xông ra, muốn phát ra luật sư đính chính, đây quả thực là nội bộ mâu thuẫn, giết mọi người trở tay không kịp.



Lệ Yên Nhiên rất có cảm giác nguy cơ, chuyện này phải nhanh chóng xử lý, bằng không hậu quả khó mà lường được.



“Mẹ, chúng ta bây giờ nên làm cái gì đây? Nhất định phải cản lại bà nội, tuyệt đối không thể để cho bà nội lên tiếng đính chính được!” Lệ Yên Nhiên kiên quyết nói.



“Mẹ biết rồi, mẹ về tìm bà nội con ngay đây!” Dạ Huỳnh cầm túi của mình, nhanh chóng ra cửa.



Lúc này, ngoài cửa lớn bệnh viện đậu mộ chiếc xe hộp màu đen, X ngồi ở phía sau, nhìn video giám sát trong tay, dáng vẻ hai mẹ con Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên hận đến cắn răng nghiến lợi sau khi nghe được Lệ lão phu nhân muốn lên tiếng đính chính đã rõ ràng nhảy vào đáy mắt.



Trợ lý Tiểu Đào bên cạnh nhỏ giọng nói: “Prof. Lê, từ góc độ tâm lý học tới nhận xét, tôi thấy Dạ Huỳnh này tâm tình rất kích động, trong mắt ẩn giấu ý ác độc, Lệ lão phu nhân ở đó chắc gặp nguy hiểm.”



X đưa tay cởi mái tóc ngắn trên đầu xuống, đây là một cái bộ tóc giả, rất nhanh một mái tóc đen thanh thuần liền tung xõa, rơi xuống trên đầu vai oánh nhuận của cô.



Cô phát tay qua mặt một cái, nhanh chóng lộ ra khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay tuyệt sắc kia.
Chương 824:



X lộ ra dung mạo, anh ta chính là Lê Hương?



Đây là thuật dịch dung.



Lần này cô chính xác dự đoán được chuyện nguy hiểm xảy ra, nên biến mắt trước giờ, về lại thân phận Prof. Lê thần bí của mình.



Lê Hương là thiên chỉ kiều nữ chân chính, cô 12 tuổi được chọn vào đại học y khoa – Đại học A đứng đầu Đề Đô, 15 tuổi đã tốt nghiệp hai bằng tiến sĩ, sau đó được chọn vào nhóm nghiên cứu khoa học quốc gia. Lúc virus lan tràn trong thành phó, trở thành người đầu tiên thành công tách ra chất độc, ba năm sau cô bí mật tiền nhập vào căn cứ viện nghiên cứu khoa học, thành lập tổ đội chữa bệnh của mình, 18 tuổi đã trở thành bác sĩ Hạ.



Trong Trận chiến dịch với Dạ gia này, cô phải đảo khách thành chủ, tìm về quyền chủ động của mình, nên cô lựa chọn biến mắt, chân chính ẩn sau lớp sương mù dày đặc nhìn hết tất cả bộ mặt của mọi người.



Cô muốn diễn một màn kịch, tất cả mọi người phải phối hợp diễn với cô ta.



Lê Hương giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai: “Không cần lo lắng cho Lệ lão phu nhân, tôi đã an bài xong.”



Tiểu Đào nhìn góc mặt nghiêng của cô gái, tuổi của cô ấy lớn hơn Lê Hương, mấy năm nay cô ấy tận mắt nhìn Lê Hương lớn lên từng chút một, cô đã nở rộ, như bảo kiếm đã được tôi luyện, tỏa sáng lấp lánh.



“Vâng.” Tiểu Đào cung kính gật đầu: “Tất cả bệnh viện của Đề Đô, Prof. Lê đều có thể tùy ý ra vào, tất cả mọi người đều phải vâng lời.”



Prof. Lê chẳng những chỉ một người, mà còn là tượng trưng một thân phận, cô là truyền kỳ của y giới một đời, càng là đại lão một thời của ngành y.



Lê Hương gật đầu: “Hôm qua phái nhân viên nghiên cứu khoa học đến Vân Nam có tin tức chưa?”



Tiểu Đào gật đầu: “Có rồi, đã tìm được mẫu độc trong cơ thể viện sĩ Mạc.”



Lê Hương cong môi đỏ mọng, đôi mắt trong vắt tỏa ra ánh sáng lung linh: “Chỗ Lệ Yên Nhiên trước cứ theo dõi đi, chúng ta trở về căn cứ Viện Nghiên Cứu Khoa Học Trung Tâm trong lòng đất thôi!”



“Vâng, Prof. Lê, Dạ Vô Ưu thì sao?” Tiểu Đào hỏi.



Lần này Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Đừng nóng vội chứ, vai diễn ép buộc đó sớm muộn cũng sẽ lên sân khấu, tôi sẽ đích thân gặp anh ta.”



Lê Hương và Dạ Vô Ưu chính diện đọ sức, chẳng máy chốc sẽ tới.



Dạ Huỳnh gấp rút chạy tới Lệ gia, bà ta hỏi hướng người làm nữ: “lão phu nhân đâu?”



“Hồi phu nhân, lão phu nhân trong thư phòng.”



Dạ Huỳnh trực tiếp chạy lên lầu, tự tay đẩy ra cửa thư phòng.



Trong thư phòng, Lệ lão phu nhân đang bàn gì đó với luật sư, bà ta đột nhiên xông vào khiến Lệ lão phu nhân nhanh chóng ngắng đầu, Lệ lão phu nhân không vui nhìn Dạ Huỳnh: “Hiện tại ngay cả lễ nghĩa trước khi vào cửa cần phải gõ cửa cô cũng không hiểu rồi phải không?”



Dạ Huỳnh đi vào, bà ta giật lấy thư luật sư trong tay người luật sư nọ, nội dung quả nhiên là thanh minh Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên sớm đã hòa bình giải trừ hôn ước.



Dạ Huỳnh tức đến điên, bà ta liền dùng tay vò bức thư luật sư này sau đó dùng sức ném vào thùng rác.



“Lệ phu nhân, cô…” Luật sư sợ ngây người.



Lúc này Lệ lão phu nhân phất phát tay: “Vương luật sư, anh xuống trước đi, hôm nay vắt vả cho anh rồi.”



“Vâng, lão phu nhân.” Luật sư nhanh chóng cung kính lui xuống.
Chương 825:



Lệ lão phu nhân tháo kiếng lão trên mặt xuống nhìn về phía Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, cô tới đúng lúc lắm, không cần tôi lại thông báo đến cô, tôi muốn đính chính.”



“Mẹ, Yên Nhiên là cháu gái ruột của mẹ đó, mẹ đến tột cùng có nghĩ đến con bé hay chưa? Bây giờ trong mắt trong lòng mẹ có phải chỉ có mỗi Lê Hương không? Mẹ tỉnh lại đi!” Dạ Huỳnh kích động nói.



“Bếp” một tiếng, Lệ lão phu nhân vỗ lên bàn, sắc mặt bà lạnh lùng sắc bén nhìn về phía Dạ Huỳnh: “Dạ Huỳnh, người cần tỉnh không phải tôi, mà là cô, tôi hỏi cô, là ai xui khiến Yên Nhiên cắt cỗ tay tự sát?”



Sắc mặt Dạ Huỳnh trắng nhọt, lẽ nào lão phu nhân nhìn ra được gì rồi? Lão phu nhân cầm lấy một cuốn vở rồi dùng sức đập về phía Dạ Huỳnh: “Trò hề của bọn cô không đủ để tôi xem, người Tử Tiễn thích vẫn luôn là Lê Hương, cậu ấy làm sao có thể đột nhiên muốn cưới Dạ Minh Châu, tôi có thể nhìn ra được chuyện này, cô cho rằng lão hồ ly Mạc Từ Tước Mạc gia kia không nhìn ra à? Cậu ta vẫn đồng ý hôn sự, những thứ này có ý vị như thế nào, các cô có nghĩ tới không?”



“Chính các cô ngu xuẫn, trong lúc tự cho là đã chơi đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay, kỳ thực người ngu xuẩn thật sự chính là các người, chuyện xấu Dạ gia cô tôi không có hứng thú quản, thế nhưng Yên Nhiên là cháu gái tôi, các người vậy mà xui khiến nó cắt cổ tay tự sát, Dạ Huỳnh, tôi thấy Yên Nhiên sắp hủy hoại trong tay người mẹ bụng dạ rắn rết như cô rồi!”



“Tôi mặc kệ các người chơi thế nào, thế nhưng tôi không cho phép bắt cứ người nhà họ Lệ nào tham dự, tôi thích Lê Hương, phần thanh minh này cũng là giúp nó thoát khỏi mớ lộn xộn này, thế nhưng Yên Nhiên là cháu ruột tôi, tôi cũng đã an bài ổn thỏa cho nó, đợi thân thể nó khỏe mạnh rồi tôi sẽ đưa nó xuất ngoại du học, nơi đó tôi đã bày xong đường, chỉ cần nó có thể nghe lời, không uỗng phí khổ tâm của tôi, tương lai của nó sẽ một mảnh cẩm tú quang minhl”



Con ngươi Dạ Huỳnh co rụt lại, lão phu nhân vậy mà… lại muốn đưa Yên Nhiên đi? Yên Nhiên được cưng chiều từ bé, đi nước ngoài nhất định sẽ không quen, nào có thoải mái bằng sống ở Đề Đô qua? Dạ Huỳnh cảm thấy lão phu nhân là có ý, cố ý chia rẽ hai mẹ con bà ta, bà ta sống cô độc giữ mình nhiều năm như vậy, bên người chỉ có Yên Nhiên, lão phu nhân lại mưu kế ác độc như thế?



Nếu như lão phu nhân thật tình vì Yên Nhiên tương lai an ổn, vậy tại sao không ở Đế Đô, vì sao không nghĩ cách để Yên Nhiên gả cho Mạc Tuân, làm Mạc gia Đại thiếu phu nhân, tương lai làm chủ mẫu đương gia của Mạc gia chứ?



Bóp chặt ngón tay giữa Dạ Huỳnh trong lòng bàn tay cũng không thấy đau: “Mẹ, chuyện này chúng ta không thể bàn nữa, phải không?”



“Ngày mai Quân Mặc sẽ trở về.” Lệ lão phu nhân đột nhiên nói một cái câu.



Cái gì? Dạ Huỳnh nhanh chóng hít một hơi, đôi mắt như nước đọng trong nháy mắt gợn lên sóng xuân, cả người giống như cây khô đón gió xuân: “Mẹ, mẹ nói cái gì, Quân Mặc thực sự… ngày mai về ạ?”



Lệ lão phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, Quân Mặc gọi điện, bảo ngày mai sẽ trỏ về.”



Dạ Huỳnh cong môi, bà ta nhìn lại quần áo mình, không được, bà ta phải nhanh chóng đi mua vài bộ quần áo mới, kiểu tóc này cũng không đẹp, cũng cần đi làm lại.



Bà ta đầy đầu suy nghĩ Quân Mặc thích gì loại phụ nữ thế nào, bà ta muốn ăn mặc theo kiểu ông thích.



Lệ Quân Mặc rốt cục đã trở về, bà ta muốn tóm lấy cơ hội này, hòa hợp lại với Lệ Quân Mặc.



Kỳ thực mấy năm nay bà ta do không được Lệ Quân Mặc yêu thương, nên bà ta chẳng có gì cả.



Bỗng giọng của Lệ lão phu nhân truyền đến: “Lần này Quân Mặc trở về thì sẽ cùng cô ly hôn, hai người dây dưa nhiều năm như vậy, cũng nên kết thúc rồi.”



Ly… ly hôn? Hai chữ này như là một chậu nước lạnh trực tiếp tạt thẳng mặt Dạ Huỳnh, khiến bà ta lạnh thấu tim, trái tim tràn đầy chờ mong vừa rồi cũng tan vỡ, bà ta như rơi từ thiên đường xuống thẳng địa ngục.



“Mẹ, con không muốn ly hôn, con không muốn ly hôn!”



Lệ lão phu nhân phát tay áo: “Dạ Huỳnh, đừng cứng đầu nữa, yên bình ly hôn đi, dù sao cô cũng sinh ra Yên Nhiên cho Lệ gia chúng tôi, phương diện kinh tế Lệ gia chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, đừng ầm ï khó chịu như thế.”



Dạ Huỳnh cứng đờ tại chỗ, tay chân lạnh lẽo, bà ta không thể ly hôn, bà ta thực sự không thể ly hôn.



Dạ Huỳnh oán độc dán mắt lên người Lệ lão phu nhân, mấy năm nay không chiếm được công nhận, nỗi phẫn uất cùng chật vật khó chịu xông thẳng lên đầu, bức bà ta gần như điên cuồng.
Chương 826:

Nếu như bà già này chết đi thì tốt rồi?

Con mụ già này đáng chết sớm?

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, người làm nữ đi đến, bưng tới một chén tổ yến: “Lão phu nhân, đến giờ ăn tổ yến rồi ạ.”

Dạ Huỳnh nhìn về phía chén tổ yến kia, ý niệm cực đoan điên cuồng sinh sôi trong đầu.

Dạ Huỳnh tiến lên, nhận lấy chén tổ yến kia: “Để tôi! Cô lui xuống đi.”

“Vâng.” Người làm nữ lui xuống.

Dạ Huỳnh bưng tổ yến tiến lên, bà ta giấu tất cả tâm tình trong lòng, giả vờ trưng ra dáng vẻ đáng thương nghe lời: “Mẹ, con nghe mẹ, nhiều năm như vậy con cũng mệt mỏi, con đồng ý ly hôn, chúng ta dù sao cũng từng là mẹ con ngần ấy năm, mẹ ăn chén tổ yến này xong, về sau chúng ta sẽ không là người một nhà nữa.”

Lệ lão phu nhân nhìn dáng vẻ Dạ Huỳnh hạ mình khuất phục, bà nhận chén tổ yến kia, sau đó nuốt tổ yến vào.

“Tôi ăn xong rồi, cô đi đi.”

“Mẹ, con đi đây.”

Dạ Huỳnh nhìn một chút cái chén không kia, sau đó rời đi.

Vừa đi đến cửa, sau lưng truyền tới một thanh vang, Dạ Huỳnh nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy lão phu nhân đè ngực mình, sắc mặt tái nhợt ngã xuống trên thảm, hôn mê bắt tỉnh.

Dạ Huỳnh lộ ra ý cười hung ác đắc ý, sau đó kinh hoảng hét lớn: “Người đâu, mau tới, xảy ra chuyện rồi, lão phu nhân té ngã bắt tỉnh rồi!”

Lệ lão phu nhân được khẩn cấp đưa đến bệnh viện, được chẩn đoán nhồi máu cơ tim và đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng vẫn chưa tỉnh.

Tin Lệ lão phu nhân bắt tỉnh nhanh chóng truyền ra, lại có ký giả khiêng cameras vọt tới, lần này Dạ Huỳnh nhận một buổồi phỏng vấn nhỏ, bà ta khóc sướt mướt, vô cùng bi thương nói, “Cơ thể lão phu nhân nhà tôi vẫn luôn rất khỏe mạnh, gần đây Yên Nhiên xảy ra nhiều chuyện, chúng tôi sợ lão phu nhân lớn tuổi, không chịu nỗi, nên vẫn không dám nói cho lão phu nhân biết, nhưng hôm nay không biết lại lọt tin tức ở đâu ra, lão phu nhân nghe nói Yên Nhiên cắt cổ tay tự sát vào bệnh viện, liền lo lắng sốt sắng, nhồi máu cơ tim tại chỗ hôn mê. Hiện tại bác sĩ bảo tình huống không tốt lắm, cũng không biết khi nào lão phu nhân mới tỉnh lại.”

Dạ Huỳnh đỗ lỗi chuyện Lệ lão phu nhân lên người Lê Hương, lần này Lê Hương tội danh càng lúc càng lớn, đám người phẫn hận bát bình nói.

“Lê Hương này thực sự là yêu tỉnh hại người, cô ta làm hại Yên Nhiên tiểu thư cắt cổ tay tự sát, hiện tại lão phu nhân lo lắng cháu gái cũng vào viện luôn rồi.”

“Tôi thấy Lê Hương này là muốn khiến hai nhà Lệ Dạ cửa nát nhà tan rồi.”

“Lê Hương này quả thật quá xấu xal”

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Dạ Huỳnh ở lại phòng phòng chăm sóc đặc biệt, trong phòng rất yên tĩnh, lão phu nhân hôn mê, máy đo nhịp tim bên cạnh cũng không tốt lắm.

Lúc này Lệ Yên Nhiên nghe tin chạy tới, cô ta thấy bà nội cô ta hôn mê không hề cảm thấy đau lòng, ngược lại thở dài một hơi, lại nghĩ tới bà nội cưng chiều Lê Hương, Lệ Yên Nhiên lại cảm thấy hôn mê rất tốt, sớm nên hôn mê?

Lệ Yên Nhiên nhỏ giọng hỏi Dạ Huỳnh: “Mẹ, Mẹ Lê thủ thế nào thế, sẽ không bị phát hiện chứ ạ?”

Dạ Huỳnh làm một dấu tay “ suyt, chuyện này rất an toàn, không có bất kỳ kẻ nào phát hiện, đương nhiên miệng bà ta cũng rất kín, không muốn thảo luận chuyện này.

Lệ Yên Nhiên hiểu ra gật đầu: “Mẹ, chúng ta đi thôi, bà nội có người canh mà, mẹ ở với con đi, buổi tối con ở một mình hơi SƠ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK