Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1707:



Liễu Anh Lạc vẫn lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu ạ, tôi chờ anh ấy.”



Một chờ này, lại từ tối chờ đến khuya, lễ tân nhìn Liễu Anh Lạc, cô gái mới mười bốn mười lăm tuổi, mặc trên người áo lông trắng, cổ quần khăn quàng cổ màu đỏ, môi hồng răng trăng đã khuynh thành động nhân, tương lai đã dự là phương hoa đến bậc nào.



Cô gái nhỏ vẫn đứng ở đó, hai mắt nhìn về phía trước, ở trong biển người mênh mông tìm kiếm thân ảnh cô quen thuộc.



Cô nói – tôi chờ anh ấy.



Thật giống như, kiếp trước và kiếp này, cô vì anh mà đến, ngân hà đầy mắt đều là anh, tầm mắt đạt tới đều là anh.



Nghe được tiếng động, cặp mắt phượng sắc bén như chim ưng của Lệ Quân Mặc tỏa qua đây, Lâm Thủy Dao chạm phải đôi mắt nhuộm đầy ham muốn đỏ tươi ấy.



Thời gian cứ như vậy dừng lại.



Hơn mười giây qua đi, Lâm Thủy Dao hoàn hồn, bình tĩnh buông ra chốt cửa, lui ra ngoài: “Sorry Lệ tổng, tôi ra ngoài, anh cứ tự nhiên.”



Xoay người đi hai bước, bà cảm giác phía sau có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, sau đó cổ tay mảnh khảnh của bà bị siết lại, người đàn ông đặt bà trên đầu vai, đi vài bước rộng trực tiếp ném bà vào dưới vòi hoa sen.



Nước lạnh lập tức từ đỉnh đầu xối xuống , xối bà đến tỉnh.



Lâm Thủy Dao ngẳng đầu: “Lệ tổng, anh muốn làm cái gì?”



Lệ Quân Mặc trong hơi nước lượn lờ nhìn về phía bà: “ba”



một tiếng, một bàn tay chống trên vách sứ trắng tinh bên người bà, thân thể đồ sộ áp vào bà, mang theo tình cảm cực nóng mãnh liệt khàn khàn giọng: “Cô.”



Lâm Thủy Dao nhíu mày lại, đôi môi đỏ mọng phát động: “Lệ tổng, anh đùa hay thật đấy?”



Viền mắt Lệ Quân Mặc càng đỏ hơn, như là dã thú nhìn mình chằm chằm con mùi, bên trong lóe ra ánh sáng tất phải có được: “Tôi đang yên lành ở chỗ này, sao cô lại xông tới, Lâm Thủy Dao, là cô trêu chọc tôi trước!”



Cho nên, trách bà à…



Hai người hiện tại dựa vào rất gần, Lâm Thủy Dao có thể đánh giá khuôn mặt anh tuần của ông ở khoảng cách gần, nhiều năm trước trong màn đêm ám muội kia bà cũng biết ông điển trai đến thế nào, đẹp không chút tỳ vét, mê đảo nhân chúng.



“Lệ tổng, chúng ta đã nói rồi chỉ là diễn, tôi có thể liếc mắt đưa tình với anh, thế nhưng nếu như nói bồi ngủ, tôi đây không muốn.” Lâm Thủy Dao nói thẳng, bà không muốn.



Lệ Quân Mặc nhấp môi mỏng một cái, ông chưa từng có thói ép buộc ai, mặc dù hiện tại thân thể khó chịu, nghe được bà nói “không muốn”, ngọn lửa trong ông cũng tiê tán không ít.



Nhưng ông cũng không buông bà ra, mà hừ lạnh một tiếng: “Lâm Thủy Dao, cô đang vì ai thủ thân như ngọc?”



Cho dù cả người ông nóng rực, giữa lông mày anh tuấn kia đều tràn ra vẻ lạnh lẽo.



Lâm Thủy Dao: “Có ý gì?”



Thân thể cường tráng Lệ Quân Mặc ép xuống, hai bàn tay chống bên người của bà: “Làm sao, ở trước mặt tôi thì giả ngốc, cô ngàn vạn lần đừng nói với tôi, máy năm nay cô một người người đàn ông cũng không có, cho dù cô nói tôi cũng sẽ không tin, tôi cũng chẳng phải dễ lừa như đứa con nít ba tuổi!”



*.” Lâm Thủy Dao không biết nói gì, bởi vì bà muốn nói ông không cho nói mà!



Hiện tại mái tóc dài cuộn sóng màu nâu đậm ẩm ướt rơi tí tách quấn trên khuôn mặt bà, bà giơ tay lên dịch mái tóc bên quai hàm ra sau tai, trong gương mặt yêu kiều tràn ra một tia lười biếng: “Lệ tổng, anh sao cứ như đang… bắt gian tôi thế?”
Chương 1708:



Hai chữ “bắt gian” này kích thích ông, ông âm u nhếch môi: “Nói, tên dã nam nhân cho cô tiền kia rốt cuộc là ai?”



Lâm Thủy Dao liền suy nghĩ, không biết Tiểu Bì Bì biết mình bị ông ngoại của mình gọi là “dã nam nhân”, sẽ có cảm nghĩ gì?



Vì sao luôn là Tiểu Bì Bì của chúng ta gánh chịu hết thảy?



Lần kia bà bảo Tiểu Bì Bì chuyển khoản mười tỷ một trăm triệu lẻ một trăm triệu kia, xem ra ông còn chưa nhận ra được dị thường.



Lâm Thủy Dao nhướng mày liễu, sau đó nâng lên đầu nhỏ của mình lên, sát vào ông.



Mặt của hai người lập tức kề gần, hô hắp quần quít.



Thân hình Lệ Quân Mặc cao lớn chợt cứng đờ, bởi vì…



khoảng cách quá gần này lại để ông ngửi được mùi thơm ngát trên người bà, ngọn lửa vừa tan xuống nhất thời cọ sát bùng cháy.



Nhìn khuôn mặt nhỏ rực rỡ động nhân trước mắt này, Lệ Quân Mặc chuyển động hầu kết, sau đó mỏng lạnh cười khẩy nói: “Làm cái gì, câu dẫn tôi? Đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ bỏ qua cô!”



“Lệ tổng, anh có phải hiểu lầm hay không, tôi không có câu dẫn anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, không thể trả lời.”



Cả khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc sằm xuống, lệ khí vẫn âm ï trong lồng ngực trong nháy mắt cháu bừng, ông vươn bàn tay khóa lại đầu vai bà oánh nhuận , thu lực một chút, nắm xương bà: “Lâm Thủy Dao, nói mau, tên dã nam nhân kia là gã nào?”



Lâm Thủy Dao đã cảm thấy khớp xương hai đầu vai mình sắp nứt: “Lệ tổng, anh buông ra, anh làm tôi đau đấy.”



Nghe bà mềm yếu kêu đau, Lệ Quân Mặc lúc này mới phát hiện mình mất khống chế,, đây không phải là dấu hiệu gì tốt, bà đã có thể ảnh hưởng đến tâm trí của ông tin 4i 00/7 EcUIEA ID ti EEDINEUKEIE Ni Mi rôi, mỗi một lần ở cùng bà, ông đêu bị bà năm đi.



Lệ Quân Mặc chậm rãi buông lỏng bàn tay ra.



Lâm Thủy Dao hoạt động một chút gân cốt, không vui nói “Lệ tổng, anh đây là nỗi điên cái gì, chúng ta là quan hệ ra sao, anh dựa vào cái gì lầy dáng vẻ bắt kẻ thông dâm đến bức hỏi đời tư tôi?”



*Tàng buộc duy nhất giữa chúng ta chính là Lê Hương, tôi thật sự không hiểu nổi anh tức giận cái gì, nếu muốn nói bị cắm sừng, mấy năm nay anh cũng có những người phụ nữ khác, làm sao, chỉ cho phép anh cắm sừng tôi, không cho phép tôi cắm sừng anh?”



*Rắm ấy!” Lệ Quân Mặc không thể nhịn được nữa nói tục.



Ông sao mà cắm sừng bà được?



Mắấy năm nay ông sạch sẽ, sống như một hòa thượng, một mực tu hành.



Lâm Thủy Dao vô cùng kinh ngạc, bà hoài nghỉ mình nghe nhằm, người đàn ông này dĩ nhiên cũng sẽ nói tục!



Ai cũng biết vị con cưng Đề Đô Lệ Quân Mặc trong xương đều chảy xuôi dòng máu quý tộc, tự phụ nỗi bật.



Lâm Thủy Dao không muốn lại chọc giận ông nổi điên, dù sao quyền giang hồ bí tịch vẫn còn trên người ông.



“Bỏ đi Lệ tổng, anh cứ tắm đi! Tôi đi ra.” Lâm Thủy Dao muốn đi ra ngoài.



Thế nhưng Lệ Quân Mặc giống như bức tường ngăn trước mặt bà, căn bản không muốn thả bà đi ra ngoài.



“Lệ tổng, phiền nhường đường một chút!” Lâm Thủy Dao cử động, muốn đầy thân thể cường tráng của ông ra, thế nhưng bà đột nhiên vô ý đụng phải một cây thịt vừa cứng lại nóng, động tác bà khẽ dừng lại.
Chương 1709:



Lâm Thủy Dao ngảng đầu nhìn gương mặt anh tuần của người đàn ông, chớp mắt nói: “Lệ tổng, anh bao lâu không đụng vào phụ nữ rồi hả? Sao lại kích động như vậy?”



“.” Lệ Quân Mặc không nói lời nào, mà là bắt tay bà, chậm rãi kéo qua đây.



Lâm Thủy Dao biết ông muốn làm gì: “Lệ Quân Mặc, anh tự có tay!”



Ánh mắt Lệ Quân Mặc đỏ thắm nhìn chằm chằm bà, ánh mắt ông thời khắc này thật không tốt, như dã thú nhìn chằm chằm con mồi ngon hợp khẩu vị mình: “Đừng nói nhảm!”



“Tránh ra, Lệ Quân Mặc, anh đừng đè nặng tôi…”



Ánh mắt Lệ Quân Mặc trầm xuống, ông vươn tay giữ lại chiếc cằm xinh xắn của bà, sau đó cúi người hôn lên.



Đột nhiên bị hôn, Lâm Thủy Dao chợt hoảng sợ, ông hôn rất kịch liệt, lập tức cướp đi hô hấp của bà.



Bà hợp lý hoài nghi ông đã rất lâu không chạm vào phụ nữ rồi, bởi vì ông thấy bà thì có phản ứng sinh lý, nụ hôn này cũng tình khó kìm chế đến vậy.



Rất nhanh, ông chạm vào hàm răng bà.



Lâm Thủy Dao cắn răng, không chịu há. | Lệ Quân Mặc khàn giọng ra lệnh: “Há miệng ra!”



Lâm Thủy Dao ưm ưm lắc đầu, biểu thị kháng nghị.



Lệ Quân Mặc nhìn chòng chọc bà, sau đó khép mắt lại, nắm tay bà đi xuống…



Sáng sớm hôm sau.



Lệ Quân Mặc biết mình làm sai chuyện, bởi vì Lâm Thủy Dao tối hôm qua sau khi ra khỏi phòng tắm liền không để ý đến ông nữa, cũng không nói chuyện với ông.



Lệ Quân Mặc đi xuống lầu, rất xa ông liền nghe được tiếng cười của Lâm Thủy Dao củng lão phu nhân, hai người không biết đang nói cái gì, Lâm Thủy Dao chọc lão phu nhân cười ha ha, rất vui vẻ.



Lâm Thủy Dao người đẹp nói ngọt, tính tình linh hoạt hồn nhiên, quả thật là kiểu con dâu mà các trưởng bối đều thích.



Lúc này Lệ lão phu nhân phát hiện ra ông: “Quân Mặc, con | dậy rồi?” Ị Đôi mắt phượng của Lệ Quân Mặc rơi trên người Lâm Thủy Dao, Lâm Thủy Dao cũng nhìn thấy ông, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thủy Dao nhanh chóng dời đi ánh mắt: “Lão phu nhân, con đến phòng bếp xem bữa sáng đã làm xong hay chưa nhé ạ.”



Nói xong Lâm Thủy Dao xoay người rời đi.



Bà vẫn còn đang tức giận, tức giận ông không có biết tự kiềm chế.



Lệ Quân Mặc hơi chau mày kiếm, sau đó đi xuống: “Mẹ, chào buổi sáng.”



Lệ lão phu nhân chuyển tới, nhỏ giọng hỏi: “Quân Mặc, con làm Dao Dao tức giận?”



*… Không có.”



“Ta mặc kệ, nhất định là lỗi của con, Dao Dao tính khí tốt như vậy, con cũng làm con bé tức giận, đừng phí lời nữa, mau mau dỗ Dao Dao đi, nếu như cô con dâu Dao Dao bị con chọc tức mà chạy thì con không phải con trai ta, liệu hồn mà làm đi!” Nói xong, Lệ lão phu nhân cũng vào phòng bếp theo.



*..” Lệ Quân Mặc cứng đờ tại chỗ, ông hoài nghi, đến tột cùng ai là con ruột lão phu nhân?



Ông là con nuôi à!!



Lệ Quân Mặc cảm giác mình ở nhà không được yêu thích rồi, nên ông đến công ty, buỏi tối mới trở về. Ị Nhưng ở trong phòng khách ông cũng không thấy được lão phu nhân và Lâm Thủy Dao, hai người kia không biết đi đâu rồi, Lệ Quân Mặc hỏi người làm nữ: “Lão phu nhân và Lâm tiểu thư đâu?”
Chương 1710:

Người làm nữ cung kính đáp: “Tiên sinh, Lão phu nhân và Lâm tiểu thư ở nhà, bây giờ đang ở phòng trên lầu đánh mạt chược ạ.”

“Chơi mạt chược?”

“Đúng vậy, hôm nay lão phu nhân cũng gọi vài bà lão tới đấy ạ.”

Sở thích của Lệ lão phu nhân là chơi mạt chược, nhưng tay bà không may mắn, chơi mạt chược chưa từng có thắng nổi, vẫn luôn thua.

Mấy bà lão liền thích đánh mạt chược cùng lão phu nhân, ở trong mắt các bà, lão phu nhân đánh cứ như con nít phá bài vậy.

Mấy bà ấy còn đặc biệt thích bát quái, bởi vì hôn nhân Lệ Quân Mặc nhiều năm như vậy không thuận lợi, bên người lại không có người phụ nữ nào, cái này có thể khiến máy bà lão bắt được trò cười, mỗi lần đều phải chê cười lão thái thái một trận.

*Đã biết.” Lệ Quân Mặc lên lầu.

Ông đi đến cửa phòng bài, lập tức liền nghe được tiếng cười từ bên trong truyền tới, cái này không kỳ quái, mỗi Ị lần ông đi ngang qua phòng bài đều có thể nghe được tiếng cười của các bà lão.

Thế nhưng, lần này cũng không phải là tiếng cười của các bà lão, mà là tiếng cười của lão phu nhân.

Lệ lão phu nhân ở bên trong “ha ha ha” cười to, rất vui vẻ.

Lệ Quân Mặc dừng bước chân lại, nhìn vào bên trong lại, chỉ thấy bốn người xoay quanh một bàn mạt chược, Lệ lão phu nhân và hai bà lão kia đang đánh mạt chược, còn có một người là… Lâm Thủy Dao.

Lâm Thủy Dao đang chơi mạt chược, bà ra một con: “Sáu ống.”

“Đừng nhúc nhích!” Lệ lão phu nhân kêu một tiếng: “Thật ngại quá, ta ăn rồi!”

Lệ lão phu nhân ăn rồi, bà đẩy mạt chược về phía trước, sau đó vươn tay ôm toàn bộ tiền của hai bà lão trước mặt kia: “Ai nha nha, có câu ngạn ngữ nói sao ấy nhỉ, phong thủy luân chuyền, ta lại ăn rồi, ta sẽ không khách khí, tiền của các bà tất cả thuộc về ta.”

Tiền trước mặt Lệ lão phu nhân đã chồng chất như núi, xem ra hôm nay hết ăn rồi lại hốt sạch, rửa lại nỗi nhục khi thua mắy lần trước.

Hai bà lão kia mắt hứng: “Lão Lệ này, hôm nay mẹ chồng nàng dâu các bà gọi bọn tôi đến giúp hai người kiếm tiền à! Con dâu của bà đánh cho ngươi ăn, cũng ăn đã máy chục ván rồi đấy.”

“Triệu lão thái,” Lâm Thủy Dao nhanh chóng lên tiếng, bà vô hại chớp mắt, còn giơ tay chứng minh sự trong sạch của mình: “Con cũng không có ăn gian mà, trời đất chứng giám, hôm nay chẳng qua là mẹ con vận khí tốt!”

Lâm Thủy Dao chớp chớp mắt với Lệ lão phu nhân.

Lệ lão phu nhân mặt mày hớn hở: “Hai người các bà làm cái gì đấy, đừng dọa đến con dâu ta, làm sao, trước đây đều là ta thua các bà, các bà hiện tại thua một lần liền không chịu phục?”

Hai bà lão kia chỉ chậc lưỡi: “Lão Lệ, bà bây giờ cũng là người có con dâu rồi, nhìn kìa, giọng điệu nói chuyện cũng cứng lên theo!”

“Chúng tôi còn tưởng rằng con trai bà thật sự muốn làm hòa thượng cả đời, không nghĩ tới đột nhiên dẫn theo một cô vợ xinh đẹp như vậy trở về!”

Lệ lão phu nhân được khen như thế muốn chắp cánh bay lên trời, mấy năm nay bà ở trước mặt mấy bà lão này chịu không ít cơn giận đâu, hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc cũng Xoay người được.

Lúc này một bà lão thấy được Lệ Quân Mặc cạnh cửa, liền trêu ghẹo nói: “Ôi, đây không phải là Lệ tổng trở về sao, Lệ tổng, cậu chừng nào thì cùng Dao Dao cử hành hôn lễ a, chúng tôi cũng chờ nhìn cậu làm chú rễ, uống rượu mừng của cậu đấy.” Ị Lệ Quân Mặc đứng yên, ánh mắt của ông rơi trên người Lâm Thủy Dao, bà đánh vào những bà lão này sớm hơn | so với ông tưởng tượng, thu được yêu thích của tất cả mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK