Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1666:



Mạc Từ Tước và Anh Lạc đứng chung một chỗ: “Đi đi, thuận buồm xuôi gió.”



Mạc Tuân và Lê Hương mỗi người nắm tay Tiểu Bì Bì, xoay người đi xa.



Mạc Từ Tước nhìn bóng lưng một nhà ba người, trong lòng biết đây là lần vĩnh biệt sau cùng, ông tiến lên một bước, thấp giọng mở miệng nói nói: *A Đình, Lê Hương.”



Nghe được tiếng kêu lớn, Mạc Tuân và Lê Hương ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Từ Tước.



“Bác Mạc, bác còn có lời muốn nói với chúng con sao?” Lê Hương nhìn lại.



Trên gương mặt anh tuần như đao của Mạc Từ Tước tràn đầy mềm mại, ông câu môi: “Lê Hương, bây giờ con còn gọi bố là Bác Mạc?”



Đôi môi Lê Hương cong lên, khéo léo sửa lời: “Bối Mẹt”



Liễu Anh Lạc nở nụ cười.



Mạc Từ Tước hài lòng gật đầu, ông chậm rãi vươn tay, đồng thời cầm tay Mạc Tuân và Lê Hương, sau đó đưa tay bọn họ đặt chung một chỗ, rồi giao tay vào nhau,”A Đình, Lê Hương, về sau… các con phải sống thật tốt, Mạc gia này, giao cho các con.”



Mạc Tuân gật đầu: “Bó, con biết rồi ạ.”



“Được, đi đi.”



Mạc Tuân mang theo Lê Hương và Tiểu Bì Bì lên xe, xe sang nhanh chóng rời đi, Lê Hương xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua về phía sau, rất xa, Mạc Từ Tước còn đứng ở đó, đưa mắt nhìn bóng xe bọn họ.



Ngọn đèn đưa kéo cái bóng của ông rất dài rất dài, tự dưng lộ ra vài phần cô tịch.



Rõ ràng người ông yêu nhất đời này thành đang ở bên người ông, nhưng vì sao khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời ông lại quanh quẩn một loại bi thương?



Thời khắc này Lê Hương cũng không biết, khoảng thời gian ngắn ngủi ấm áp đêm nay vĩnh viễn như ngừng lại trong trí nhớ cô, mỗi khi cô nhớ lại đế vương một đời thương giới Mạc Từ Tước, cô không nhớ nổi đời ông có bao nhiêu rực rỡ loá mắt, cô chỉ duy nhất nhớ đến cả đời ông cô tịch, và… bóng lưng người bố đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ rời đi, tình thương của bó thâm trầm sâu nặng nhưng xưa nay chưa từng cất lời áy, mỗi lúc nhớ đến thời khắc này, cô luôn là lệ rơi đầy mặt.



Mạc Tuân Lê Hương và Tiểu Bì Bì rời đi, Liễu Anh Lạc vào phòng bếp, bắt đầu dọn dẹp chén đũa.



Lúc này người làm nữ đã nhìn thấy một thân thẻ đồ sộ cao ngất xuất hiện ở cạnh cửa, Mạc Từ Tước tới.



Người làm nữ thật bất ngờ, bởi vì các cô chưa từng thấy tiên sinh vào phòng bếp, thái tử gia như Mạc Từ Tước làm gì để tay chạm vào nước bao giờ.



Người làm nữ muốn mở miệng, nhưng Mạc Từ Tước giơ’ tay lên, ý bảo cô ấy rời đi.



Người làm nữ nhanh chóng cung kính lui ra ngoài.



Mạc Từ Tước nhấc đôi chân dài, đi tới phía sau Liễu Anh Lạc, dán lên.



Bàn tay cằm đũa của Liễu Anh Lạc dừng lại, bởi vì bà cảm giác được một bộ cơ thể to lớn từ phía sau dính vào.



Bà muốn tránh.



“Chạy đi đâu?” Mạc Từ Tước vươn cánh tay rắn chắc ôm vòng eo bà mềm mại, từ phía sau đưa ôm bà vào trong lòng.



Mặt của Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ, bà cựa quậy, muốn tránh thoát ông: “Anh đừng như vậy, đây là phòng bếp, có người nhìn thấy.”



“Anh đuổi họ đi hết rồi.” Mạc Từ Tước hôn lên mái tóc bà.
Chương 1667:

Giữa chỗ lộ thiên mà ông còn đáng ghét như vậy, cũng không để ý ánh mắt của người khác, thật là… da mặt dày.

“Buông em ra, đi rửa chén đi.” Liễu Anh Lạc cười cười ra lệnh ông.

Mạc Từ Tước nhướng mày kiếm, về việc rửa chén này, ông thật đúng là một tay mơ, chưa làm qua, cũng không biết có thể làm được không.

Mạc Từ Tước thật sự thả bà ra, sau đó cuộn ống tay áo lên, bắt đầu rửa chén.

Liễu Anh Lạc kinh ngạc, vừa rồi bà chỉ nói đùa, không nghĩ tới ông sẽ thật sự rửa, vị thiên chi kiêu tử này hai tay trời sanh là cầm bút máy ký tên, bây giờ lại thực sự bắt đầu rửa chén.

“Mạc Từ Tước, anh làm sao vậy? Sao em cảm giác anh là lạ?” Liễu Anh Lạc nghi ngờ nhìn ông.

Mạc Từ Tước rửa xong một cái bát, còn rửa rất sạch sẽ: “Mạc phu nhân, anh rửa bát sạch sẽ như vậy, em có thưởng cho anh không?”

Nói xong Mạc Từ Tước sát tới, muốn hôn bà.

Liễu Anh Lạc cầm một quả cà chua bi thánh nữ quả nhét vào trong miệng ông: “Ngọt không?”

Mạc Từ Tước nêm thử một miếng: “Không ngọt bằng em.”

Cái người này! Lại bị ông chiều ngược một quân.

Liễu Anh Lạc cố ý xụ mặt: “Không để ý tới anh nữa!”

Bà xoay người rời đỉ.

Thế nhưng đi hai bước, Mạc Từ Tước từ phía sau bế bà lên, ung dung nhắc bà lên, xoay vài vòng.

Làn váy dài của bà trên không trung vẽ nên từng đường vòng cung xinh đẹp, bà giật mình, lại càng hoảng sợ: “AI Mạc Từ Tước, anh làm cái gì thế?”

“Ôm xoay vòng.”

Liễu Anh Lạc đỏ mặt lên, những đôi tình nhân trẻ đều thích ôm xoay vòng, thế nhưng bọn họ cũng bao nhiêu tuổi rồi! “Anh thả em xuống.”

“Không thả!”

Hai người ở phòng bếp náo loạn cực kỳ lâu.

Trong đêm khuya, Mạc Từ Tước đang ngủ, ông mơ một giấc mộng rất dài rất dài.

Ông lại nằm mơ thấy trước đây, Liễu Anh Lạc từ trên đài cao phòng Kiều nhảy xuống, từ đó về sau hai mươi năm ròng rã, ông một mực tìm bà, đợi bà.

Mạc Từ Tước đột nhiên mở mắt ra, từ trong mơ thức dậy, cả người ông đồ đầy mồ hôi lạnh.

Đưa tay sờ bên người một cái, ông muốn ôm Liễu Anh Lạc, thế nhưng rất nhanh tay ông cứng đờ, bởi vì, bên người trống rỗng.

Liễu Anh Lạc không tháy đâu.

Mạc Từ Tước lập tức ngồi dậy, hai mắt của ông trở nên mê man, sợ sệt, dĩ nhiên trong chốc lát không phân rõ đây là mơ, hay là hiện thực.

Liễu Anh Lạc lại không thấy đâu.

Sở cầu mỹ mãn trọn đời ông rõ ràng gần trong gang tắc, vẫn như bọt biển, khẽ chạm liền tan.

Kiếp này, ông đau đớn mắt đi tình yêu.
Chương 1668:



Cần cỗi nơi đáy lòng càng lúc càng lớn, bỗng nhiên làm ông khó thể chịu được, ông vén chăn lên xuống giường.



Ba một tiếng, ông không cần thận làm đổ một cái ly.



Không xỏ giày, ông để trần hai chân đạp lên, vô số mảnh chai vỡ đâm vào lòng bàn chân ông, ông đi một bước, mảnh nhỏ liền đâm vào trong da thịt.



“Anh Lạc!” Ông đang gọi.



Không ai đáp.



“Anh Lạc…”



“Anh Lạc, em đang ở đâu…”



“Anh Lạc…”



Ông từng lần một gọi, trong căn phòng trồng trải vang lên từng âm dội lại.



Ông lắc lắc đầu đi tìm, cặp mắt sâu thẳm kia từ từ mắt đi tiêu cự, trở nên trồng rỗng, tái nhợt.



Ông như một đứa trẻ lạc đường, rong ruồi khắp thế giới kiếm tìm.



Tìm cái gì?



Tìm trái tim kia của ông.



Trái tim bị lạc mắt.



Mở cửa phòng, ông chạy ra ngoài, đồ ngủ tơ lụa đen tuyền bị cơn gió lạnh cuối thu thổi rung động.



Đêm khuya gió nỏi lên, cuồn cuộn xông đến.



Bước chân của ông rất gấp rất loạn, đã không còn vẻ thong dong trong dĩ vãng, ông chạy một đường, một đường máu chảy, giống như đóa Anh Túc nở rộ, trí mạng yêu dã.



Anh Lạc! Ông phải tìm Anh Lạc của ông.



Lúc này bên tai truyền đến một thanh âm mềm nhẹ quen thuộc: “Tư Tước.”



Bước chân Mạc Từ Tước dừng lại, nhanh chóng quay đầu, trong bóng tối đi tới một thân ảnh, Liễu Anh Lạc.



Liễu Anh Lạc ban đêm khát nước, đứng dậy đi rót nước, rất nhanh bà liền nghe được tiếng gọi của Mạc Từ Tước.



Bà đi tới, quả thực thấy được ông, còn có… một đường đây vêt máu kia.



“Tư Tước, anh sao vậy?” Liễu Anh Lạc nhanh chóng đi tới.



Mạc Từ Tước vươn tay, kéo bà vào trong ngực mình, khuôn mặt tuần tú chôn trong tóc bà: “Anh Lạc, thì ra em ở đây, anh tìm em đã lâu đã lâu.”



Cúi đầu, ông hôn trán bà, lắm bẩm: “Anh Lạc, anh nhớ KH Ông nói, Anh Lạc, anh nhớ em.



Thật nhớ thật sự rất nhớ.



Hai mươi năm qua, tiếng này đến chậm – anh nhớ em.



Ông ôm chặt bà, ôm chặt bà hơn, càng chặt hơn một chút.
Chương 1669:



“Tư Tước, đến tột cùng anh bị sao vậy, có phải cơ thể anh khó chịu hay không, chân của anh bị thương, mau để em xem xem…”



Một giây kế tiếp lời nói Liễu Anh Lạc hơi ngừng lại, bởi vì bà cảm giác mặt mình ướt át, có nước mắt, rơi vào trên mặt của bà.



Ông…



Con ngươi Liễu Anh Lạc co rụt lại.



Mạc Từ Tước ôm bà, tuy là ôm thật chặt, thế nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.



Trong hốc mắt ngưng kết một tầng hơi nước, tầng hơi nước kia càng ngày càng nhiều, cuối cùng, một giọt một giọt nước mắt đập xuống.



Ông bắt đầu khóc, rung động bờ vai bằng phẳng, không ngừng khóc.



Ông ôm bà, khóc rống không ngói.



Cả đời này đường tình lảo đảo, mặt chưa già mà tâm đã suy, ngắn ngủi mấy chục năm, trèo non lội suối, như vượt qua cả biển trời đằng đẳng.



Vượt núi băng đèo, một thân tang thương.



Trong trí nhớ không có hình ảnh ngọt ngào nào, mối tình yêu hận đan xen trọng khiến người nhớ lại chỉ toàn là đau khổ.



Cho tới bây giờ chưa từng có được, một mực chờ đợi.



Chưa từng được yêu, vậy mà còn mắt đi.



Tất cả cố chấp mềm mại nhất trong cuộc đời này, trong lòng này, đều cho bà.



Bà như là độc dược, ông, hết phương cứu chữa.



Một giọt, hai giọt, ba giọt lệ… rơi ở tại trên mặt Liễu Anh Lạc, làm ướt khuôn mặt nhỏ của bà.



Mạc Từ Tước cuống quít lau cho bà, cuối cùng ướt tay của mình, làmdơ mặt bà.



Anh Lạc của ông nhất định sẽ giận nhỉ!?



Mạc Từ Tước có nặn ra nụ cười, cố lấy lòng bà.



Ông cười cười, đáy lòng lại đang khóc, một khắc như thế, vị đế vương thương giới ở chuyến xe cuối của nhân sinh vừa khóc vừa cười như một kẻ ngốc.



Liễu Anh Lạc cảm thấy hoảng hốt, cực kỳ hoảng hốt, bà sợ, bà từ trước tới nay chưa từng gặp qua Mạc Từ Tước như vậy.



Bà chưa hề biết, thì ra người đàn ông Mạc Từ Tước này cũng sẽ khóc.



Trong lòng có một dự cảm rất xấu, khiến bà nóng lòng, trái tim đau quặn: “Tư Tước, anh đến tột cùng bị sao vậy, em ở đây, em sẽ không rời đi.”



Mạc Từ Tước từ từ bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt ông rất yếu ớt, trong hai mắt tràn ngập ưu thương và biệt ly nồng nặc: “Anh Lạc, anh không sao, đừng sợ.”



“Chúng ta mau về phòng, anh bị thương rồi.”



Liễu Anh Lạc dắt bàn tay của ông, đỡ ông về phòng.



Trong phòng, Liễu Anh Lạc lấy ra hòm thuốc giúp ông xử lý vết thương, mảnh nhỏ miễểng thủy tinh đều đâm sâu vào thịt chân ông, bà cằm cái nhíp khử độc rút ra từng mảnh nhỏ.
Chương 1670:



Trái tim bà siết chặt, bà không biết ông lại bị thương nặng như vậy, đã dẫm vào nhiều mảnh thủy tinh như vậy.



“Tư Tước, em gọi bác sĩ giúp anh xử lý một chút nha! Tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.” Liễu Anh Lạc đứng dậy.



Mạc Từ Tước kéo lại tay bà, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh Lạc, anh có chút mệt, ngày mai kêu bác sĩ đi! Anh muốn ôm em một lát thôi.



Liễu Anh Lạc quay đầu nhìn ông, lúc này ông an tĩnh ngồi ở trên giường, trên mặt đã lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời sâu đậm.



Rất nhanh, bà nhìn thấy hai bên thái dương ông, nơi đó…



dường như đã có tóc bạc.



Liễu Anh Lạc cứng đờ, sau đó chậm rãi giơ tay lên vuốt lên tóc ông.



Một sợi, hai sợi, ba sợi…



Nhúm tóc bạc kia nhiều hằng hà, một đêm gian khổ ập đến, ông chợt già nua.



Liễu Anh Lạc cảm giác trái tim mình bị một bàn tay níu lấy thật chặt, đau khiến bà không thở nỗi.



“Làm sao vậy?” Ông hỏi.



Liễu Anh Lạc nhanh chóng lắc đầu: “Không sao, Tư Tước, chúng ta ngủ đi.”



Bà không muốn nói cho ông biết, đợi mai bà sẽ mua chút thuốc nhuộm tóc, giúp ông nhuộm đen mái tóc bạc này.



Thời khắc này Liễu Anh Lạc cũng không biết, ngày mai nói tiếp ngày mai, thời gian phí hoài giữa bọn họ quá nhiều, thời gian đã trong hai mươi năm chờ đợi ấy tiêu hao đến gần như mắt hết, bà và ông dừng bước tại đêm nay, sẽ không có một ngày mai nào nữa.



Hai người nằm ở trên giường, Mạc Từ Tước vươn cánh tay kéo bà vào, Liễu Anh Lạc gối trên cánh tay ông, nghe nhịp đập trái tim ông truyền đến, mạnh mẽ đập đều, trong lòng an tâm một chút.



*Tư Tước, hôm nay anh đến tột cùng bị sao vậy?” Bà nằm trong lòng ông nhẹ giọng hỏi.



Mạc Từ Tước nhắm mắt lại: “Không sao, chỉ là một cơn ác mộng, lại mơ tới lúc em rời bỏ anh.”



Trái tim Liễu Anh Lạc đột nhiên đau nhức, bà vươn tay ôm lấy hông của ông, hai mắt hồng hồng.



“Anh Lạc, anh yêu em, em có biết không?”



Liễu Anh Lạc hít cái mũi đỏ bừng, dùng sức gật đầu: “Dạ, em biết.”



“Thế nhưng, anh yêu em, kiếp này đã yêu rồi, nếu có kiếp sau, anh không hy vọng sẽ gặp lại em.” Giọng ông trầm thấp như tiếng đồng hồ cổ xưa, chậm rãi nói với bà.



Ông cũng không tin kiếp trước kiếp này, thế nhưng nếu như thật sự có kiếp sau, ông không hy vọng sẽ gặp lại bà.



Yêu rồi, đau rồi, đợi rồi, nếu có kiếp sau, ông cũng không muốn thời gian lặp lại, ông hy vọng gặp được một người, được người đó yêu thương, bổ khuyết được tiếc nuối của tình yêu không hồi đáp kiếp này, ông hy vọng người đó có thể mang theo sự dịu dàng ông cho, chờ đợi ông.



Liễu Anh Lạc kéo áo ông: “Tư Tước, em…”



Mạc Từ Tước từ từ nhắm hai mắt, cắt lời bà: “Tử Tiễn…”



Trong lòng Liễu Anh Lạc lộp bộp giật mình, đây là lần đầu tiên ông đề cập với bà về Mạc Tử Tiễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK