Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1677:

Diệp quản gia hoảng sợ kinh biến: “Phu nhân!”

Diệp quản gia cũng không biết Mạc Tử Tiễn là con trai của tiên sinh nhà mình.

Dĩ nhiên… cứ như vậy bỏ lỡ.

Diệp quản gia đóng mở môi, không còn gì để nói, nước mắt đã mơ hồ tầm nhìn.

“Liễu Anh Lạc, tao còn có vài chuyện muốn nói cho mày biết, lúc đầu tao muốn để cho mày vĩnh viễn không biết, nhưng bây giờ xem ra nói cho mày biết càng vui.”

“Nguyên nhân năm đó mày và Mạc Từ Tước kết hôn là do trận khủng hoảng kinh tế của Liễu gia kia, là mày quỳ gối trước cửa Mạc gia, nhưng mày nhất định không biết nhỉ!

Trận khủng hoảng kinh tế đó là bị người thao túng, người đó chính là – Mạc Từ Tước!”

“Mạc Từ Tước ngay lúc mày còn không biết, đã tình căn thâm chủng với mày, năm đó Mạc gia thái tử gia quyền khuynh Đề Đô vì cưới mày làm Mạc phu nhân, hô mưa gọi gió, vì mày bày cuộc, hôn nhân của hai người là ông tính kế mà có được.”

“Năm đó mày từ trên đài cao nhảy xuống, lập tức nhảy vào biển lớn cuồn cuộn, dứt khoát cỡ nào chứ, mày nhất định cũng không biết nhỉ! Sau khi mày nhảy xuống, Mạc Từ Tước cũng theo sát mà nhảy xuống, anh ấy đi tìm mày!”

“Sau đó bọn tao tìm hai ngày trời mới ở trên bờ cát tìm được anh ấy bị sóng biển đánh và bờ, anh ấy đã hôn mê, đoạn thời gian đó anh ấy đều phải tiếp thụ trị liệu, sốt cao một tháng, sốt đến hỏng não, thế nhưng ngày hay đêm, trong mộng hay ngoài mộng, anh ấy đều gọi tên mày!”

*Nói vậy mày đã biết vì sao con trai mày Mạc Tuân bị đưa vào bệnh viện tâm thần hai năm rồi chứ! Mày có phải từng vì vậy oán giận qua Mạc Từ Tước, chất vấn qua anh ấy đã ở đâu, nói anh ấy là một người bố không xứng chức, tao hiện tại nói cho mày biết đáp án, giữa lúc trị liệu anh ấy tỉnh một lần, làm tang lễ cho mày, tang lễ mới vừa kết thúc, anh ấy gục xuống, lâm vào hôn mê trọng độ, sau đó trong thời gian hai năm bác sĩ máy lần cứu anh ấy khỏi nguy kịch, anh ấy máy lần đi đến đường tuyến của cái chết, anh ấy ngay cả chính mình cũng không cứu nỏi, làm sao quan tâm con trai mày được?”

“Là tao, là tao thừa dịp Mạc Từ Tước hôn mê động tay chân, đưa con trai Mạc Tuân của mày vào viện tâm thành, còn sai người dằn vặt nó, tao muốn biến nó thành một đứa tâm thần!”

“Liễu Anh Lạc, mày xem, việc này mày cũng không biết, Mạc Từ Tước là ai, anh ấy tính toán vì mày thắng được cả thiên hạ, thế nhưng cuối cùng mày lại làm cho anh ấy thua mày, hai mươi năm, trọn hai mươi năm đằng đãng đó, lúc mày đi anh ấy chính trực phong hoa, lúc mày về anh ấy đã đến điểm cuối của sinh mệnh.”

“Mày để cho anh ấy một mình quá lâu, ông ấy lặng yên giữa những đêm tối triền miên chờ đợi một ngày lại một ngày, anh ấy có hai đứa con trai, đứa con lớn nhất Mạc Tuân bị mắc chứng cản trở giác ngủ, rất sớm đã đi Hải Thành, đứa thứ hai anh ấy thủy chung không biết là con mình, tình yêu của anh ấy với Tử Tiễn như đang đi trên lưỡi dao, mỗi một bước đều đang rỉ máu, anh ấy có em gái, nhưng Nhân Nhân trong lòng trách ông, anh ấy còn có mẹ, nhưng lão phu nhân rơi vào lưỡng nan, máy năm nay, anh ấy làm người, làm người anh, làm người bố đều rất thất bại, ông ấy sóng rất hỏng bét, duy nhát, từ đầu đến cuối anh ấy không phụ qua mày.”

“Ha ha ha, Liễu Anh Lạc, mày cho rằng mày thắng sao, không phải, mày thua, mày thua rất thảm hại, máy năm nay Mạc Từ Tước xem mày thành công chúa trong lòng bàn tay, thế nhưng mày để cho anh ấy mang theo sâu đậm tiếc nuối cùng cô độc rời đi cõi đời này, về sau cuộc đời của mày vẫn còn tiếp tục, thế nhưng thời gian sẽ không quay về, mày cũng sẽ không bao giờ gặp gỡ được người đàn ông như Mạc Từ Tước, yêu mày như sinh mạng.”

Nghe Liễu Chiêu Đệ nói những lời này, sắc mặt Liễu Anh Lạc đã trắng nhợt, bà cong ngón tay, đầu ngón tay run rầy.

Thì ra, bà rời đi mấy năm nay, xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.

Liễu Chiêu Đệ biết, Diệp quản gia biết… tất cả mọi người biết, duy chỉ có bà không biết.

Năm đó từ trên đài cao nhảy xuống, há chỉ có mỗi bà, ông cũng nhảy xuống theo.

Đoạn thời gian trước ở Đề Đô, lời bà sắc bén, thần sắc nghiêm nghị chỉ trích ông không phải một người bố tốt, nhưng hai năm đó… ông lâm vào trọng độ hôn mê, một mục trị liệu.

Năm đó đứa con kia vẫn là nỗi đau trong lòng bà, ông lại giữ con của bà ở bên người, một đường nuôi nắng lớn lên.
Chương 1678:



Bà những tưởng ông và Liễu Chiêu Đệ là tiếc nuối suốt đời này của bà, bà lại không hiểu, người đàn ông Mạc Từ Tước này làm sao cam lòng để cho bà tiếc nuối?



Đúng vậy, tim của ông sao có thế khỏe được?



Đối mặt với Nhân Nhân cuồng loạn khóc gào, một mình ông ở thư phòng, hút thuốc cả đêm.



Đối mặt với con mình, tất cả tình thương của bố đã cô đọng thành bóng của người bố kia, ông đã ở đó rất lâu, rất lâu, đưa mắt nhìn bọn nhỏ rời đi.



Mấy năm nay, ông vẫn luôn một mình, quen với trầm mặc, ông cũng không kêu đau, cũng không kể lễ, nhưng là, ông đau mà, ông cũng sẽ đau.



Liễu Anh Lạc nhớ tới tối hôm qua bà đứng dậy uống nước, ông chân trần đạp thủy tinh chạy đến, chạy ra một đường máu, đi tìm bà.



Một khắc kia ẳn nhẫn và cô tịch nhiều năm làm cho ông run rầy hai vai, thiên sang bách khổng trong lòng không thể chịu đựng được, ông vừa khóc vừa cười giống như đứa bé.



Ông nói – Anh Lạc, anh nhớ em.



Bà đi nhiều năm như vậy, ông chỉ nói với bà một câu – Anh Lạc, anh nhớ em.



Bà thực sự đã để ông một mình lâu lắm, quá lâu.



Ánh mắt Liễu Anh Lạc rơi trên mặt Mạc Từ Tước, bà chậm rãi vươn tay, sờ hai tóc bạc nơi mai tóc ông, bà biết, ông đã quá mệt mỏi.



Mãi đến khi một khắc kia ông nhắm mắt, bà còn chưa kịp nói cho ông biết, bà còn không nói cho ông biết, Tử Tiễn là con trai ruột của ông.



Bà cũng không có kịp nói với ông, nói một câu mà ông cầu mong cả đời – Mạc Từ Tước, em yêu anh mà.



Liễu Chiêu Đệ hai mắt đỏ bừng nhìn Liễu Anh Lạc, điên cuồng cười to: “Ha ha ha, Mạc Từ Tước, anh thấy được chưa, đây chính là người phụ nữ mà anh yêu cả đời, anh chết rồi, cô ta không rơi một giọt nước mắt vì anh, trái tim của cô ta lạnh đến thé, cô ta vốn là người phụ nữ vô tình vô nghĩa như vậy mài”



Diệp quản gia liếc mắt hộ vệ, hai hộ vệ áo đen nhanh chóng tiến lên kéo Liễu Chiêu Đệ đã sắp điên, mạnh mẽ lôi bà ta xuống dưới.



Liễu Chiêu Đệ không cam lòng, bà ta thống hận nhìn Liễu Anh Lạc, còn cười: “Liễu Anh Lạc, mày đừng cảm thấy tao rất đáng thương, kẻ chân chính đáng thương là mày đấy, tao rất thông cảm với mày, chúc mừng mày, rốt cuộc mày.



đã mắt đi Mạc Từ Tước!”



Liễu Chiêu Đệ bị mang đi.



Toàn bộ phòng khách nhanh chóng khôi phục yên lặng, một chút thanh âm cũng không có, Diệp quản gia tiến lên mở miệng nói: “Phu nhân, tiên sinh đã đi, đại thiếu gia và thiếu phu nhân đã đến Hải Thành, Tử Tiễn thiếu gia còn chưa biết, chúng ta có nên thông báo cho bọn họ không, tang sự của tiên sinh nhất định phải xử lý.”



Liễu Anh Lạc hiện tại rất an tĩnh, bà vốn là người phụ nữ khí chất lạnh nhạt, hiện tại đã cảm thấy bà lạnh hơn một chút, bà thủy chung nhìn Mạc Từ Tước, không ngắng đầu: “Chuyện này trước tiên đừng thông báo cho A Đình và Tử Tiễn, chuẩn bị chuyên cơ, tôi muốn mang Tư Tước trở về Đề Đô.”



Diệp quản gia gật đầu: “Trở về Đề Đô cũng tốt, chỉ là lão phu nhân và Nhân Nhân Đại tiểu thư nơi đó…”



“Lão phu nhân thân thể không tốt, Nhân Nhân vẫn còn đang hôn mê, đợi A Đình, Lê Hương và Tử Tiễn mấy đứa nó trở về hầu ở bên người lão phu nhân, người cuối cùng thông báo là lão phu nhân.”



Diệp quản gia bị kìm hãm, ông cảm thấy bây giờ Liễu Anh Lạc rất kỳ quái: “Phu nhân, chúng ta mang theo tiên sinh trở về Đề Đô, chẳng lẽ không trở về Mạc gia sao?”



Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải, chúng ta không trở về Mạc gia, tôi muốn mang Tư Tước… đến một chỗ trước.”
Chương 1679:

Chuyên cơ rất nhanh đã bay lên, Liễu Anh Lạc mang theo Mạc Từ Tước bay về Đề Đô.

Hiện tại đã là cuối thu, Mạc Từ Tước ngồi trên xe lăn, trên đùi đang đắp một tắm chăn thật dày, dường như chỉ là đang ngủ.

Liễu Anh Lạc mặc áo khoác ngoài màu hạnh, cổ quàng khăn, ở phía sau một đường đẩy Mạc Từ Tước, bọn họ lại trở về con đường nhỏ phía sau Liễu gia kia.

Diệp quản gia và tất cả mọi người ở phía sau đợi, nơi đây chỉ có hai người bọn họ, Liếu Anh Lạc đi một đường, gió đêm cuộn lên, lá phong ào ạt rớt xuống, tán lạc khắp toàn bộ lối nhỏ.

Liễu Anh Lạc mang theo ông trở về, thời gian chảy trôi, hết thảy như quay về nhiều năm trước, đại hôn của ông và bà sắp tới, đêm đó ông tới Liễu gia ăn cơm, bố Liễu để bà tiễn ông về.

Đêm đó, ông và bà cứ như vậy sóng bước, sau đó dừng lại.

Năm đó Mạc gia thái tử gia quyền khuynh Đề Đô là chàng thiếu niên tuần tú, mà bà mười chín phương hoa, là đóa hồng khó khăn lắm mới nở rộ, ông rũ mí mắt anh tuấn nhìn bà, nói với bà – đừng sợ, làm Mạc phu nhân của anh, về sau, anh sẽ đối tốt với em.

Vậy nên, ông đối tốt với bà cả đời.

Liễu Anh Lạc ngừng lại, dừng ở chốn cũ năm đó, bà chậm rãi ngồi xổm người xuống trước mặt Mạc Từ Tước, kỳ thực, bà có rất nhiều lời muốn nói.

Thế nhưng, những lời này đã không còn chút ý nghĩa nào.

Xa xa chuông cổ lại ngân lên, gió đêm khẽ thổi, hoa lê rơi, lại là một đêm bi thương.

Nhật nguyệt thay đổi, là ai thổi tan tuổi xuân khi ấy?

Ba tiếng xin lỗi.

Ba tiếng ta yêu người.

Liễu Anh Lạc nhìn ông, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu mình vào trên đùi ông, Mạc Từ Tước, để anh cô đơn lâu như vậy, hiện tại, sao đành lòng cho để anh cô đơn khổ sở?

Anh nói, nếu có kiếp sau, hy vọng không gặp lại.

Vậy lần đó, đến lượt em.

Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ ở trong biển người mênh mông liếc mắt tìm được anh, em sẽ bổ khuyết tất cả tiếc nuối của anh, dịu dàng chờ đợi anh, em sẽ dẫn anh đi đến hướng thiên hoang địa lão.

“Mạc Từ Tước, em đến đây.”

Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

Diệp quản gia vẫn đợi, nhưng đợi mãi đợi mãi, cũng không đợi được Liễu Anh Lạc mang theo Mạc Từ Tước trở về.

Diệp quản gia có một dự cảm rất xáu, hơn nữa dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt, ông luôn cảm thấy Liễu Anh Lạc yên tĩnh đến lạ, không khóc, không điên, trên người quanh quần một hơi thở rất lạnh rất nhạt, như khói mây, bắt cứ lúc nào cũng đều có thể biến mắt.

“Không xong, đã xảy ra chuyện!” Diệp quản gia khẽ hô một tiếng, sau đó bằng tốc độ nhanh nhát chạy tới.

Chờ tới lúc ông chạy đến, bước chân chậm rãi ngừng lại, cả người cứng đờ, cách đó không xa, Mạc Từ Tước vẫn ngồi trên xe lăn, như đang bình yên ngủ say, Liễu Anh Lạc gối lên trên đùi của ông từ từ nhắm hai mắt, đã… đã không còn hơi thở.

Liễu Anh Lạc đi theo Mạc Từ Tước, một trước một sau.

Kỳ quái là, trên người Liễu Anh Lạc không có bắt kỳ tổn thương nào, chỉ là tự nhiên chết đi.
Chương 1680:

Hai người kia dây dưa trọn đời, hình ảnh bây giờ lại dịu dàng lưu luyến đến thế, không trung đều là lá phong bay xuống, không ngừng xoay tròn.

Diệp quản gia ngơ ngắn.

Đông đông đông…

Lúc này không biết TỪ nơi nào truyền đến tiếng gõ mõ, quả lắc đồng hồ cổ xa xa vẫn còn ngân lên không ngừng, tiêng gõ mõ trong vắt vọng lại, trực kích lòng người.

Diệp quản gia ngắng đầu, chỉ thấy trên đường nhỏ phía trước chậm rãi đi tới một vị cao tăng, bước chân vị cao tăng ấy mềm mại, kèm theo khí độ tiên phong đạo cốt.

Cao tăng nhìn Mạc Từ Tước và Anh Lạc, chậm rãi lắc đầu: “Từ trước đến nay tình thâm, thế nhưng duyên cạn, từ trước đến nay duyên cạn, lại tình thâm, thôi được, ta liền tặng các ngươi một lần tái thế luân hồi.”

Hôm nay trời trong nắng ấm, quang đãng vạn dặm, Mạc lão phu nhân tới chùa thắp hương bái Phật, đi theo còn có Mạc gia thái tử gia Mạc Từ Tước.

Lúc này Mạc Từ Tước là chàng thiếu niên chính trực phong hoa, chìm nỗi trong thương trường bộc lộ tài năng, anh tuấn như ngọc, anh khoác một thân áo choàng đen phong hoa đứng lặng, khách đến dâng hương rối rít dán mắt lên anh, nhất là một vài cô gái trẻ len lén nhìn anh đều đỏ mặt.

Thế nhưng, anh nhìn thẳng, rất rõ ràng thường thấy những ánh mắt mến mộ kia, môi mỏng nhấp nhẹ, trời sinh bạc tình.

“Đây là thiếu niên nhà ai, lại diệu nhân hào quang như vậy, thí chủ, nhìn ngươi ta hữu duyên, hôm nay ta liền tặng ngươi một tấm thẻ nhân duyên!” Lúc này một vị cao tăng tiên phong đạo cốt đi tới, cười híp mắt nói với anh.

Mạc Từ Tước cũng không tin Phật, xoay người rời đi.

“Thí chủ, cầm đi!” Thế nhưng tốc độ cao tăng nhanh hơn, dường như đã là làm qua một lần, trực tiếp đưa tắm thẻ nhân duyên cho anh.

Mạc Từ Tước không nhận, thẻ nhân duyên liền rơi trên mặt đất, vừa lúc rơi bên chân anh.

Anh nhìn thoáng qua, mặt trên có câu Phạn văn.

“Chủ tịch, lát nữa sẽ tổ chức một buổi hội nghị cấp cao, chúng ta phải đi về.” Lúc này thư ký đi tới báo cáo.

Mặt Mạc Từ Tước không đổi nhìn cái vị cao tăng kia, sau đó xoay người rời đi.

Mạc Từ Tước mang theo thư ký riêng đi đến bên xe, lúc này bên tai truyền đến một giọng nói chanh chua: “Liễu Anh Lạc, mày là con riêng của Liễu gia, là đứa con hoang, nếu không phải mày còn có chút giá trị lợi dụng, tao đã sớm đã đuổi tận giết tuyệt mày và con mẹ không biết xấu hỗ của mày đi rồi, đây là tiền cho mày, cầm đi đi!”

“Xoạt” một tiếng, một xấp tiền bay trên không trung, rồi rơi đầy mặt đất.

“Chủ tịch, bên kia có một cô gái đang nhặt tiền.” Thư ký sau lưng nhỏ giọng nói.

Mạc Từ Tước nhìn không chớp mắt, đối với cô gái bên kia không có chút nào hứng thú, bước chân anh leng keng có lực cũng không có dừng lại, chỉ là lãnh đạm hiên liễu hiên môi mỏng: “Thư ký Tống, tiêu điểm bây giờ của cậu là cô gái bên kia hay là tiền bên kia, có muốn tôi cho cậu một chút thời gian đi xử lý?”

Thư ký Tống phía sau sợ cả người xuất mò hôi lạnh: “…”

Mạc Từ Tước đi tới bên xe, thư ký kéo ra cửa sau xe, anh chuẩn bị đi tới Đúng lúc đó, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nói thanh lệ dễ nghe: “Tiên sinh!”

Mạc Từ Tước dừng bước chân lại, sau đó ngẳng đầu, một khuôn mặt nhỏ trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khuynh thành đột nhiên hung hăng xanh vào đáy mắt anh.

Liễu Anh Lạc xuân sắc tươi đẹp nhìn anh, chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, ôn nhu lưu luyến cười với anh: “Tiên sinh, ngài đạp phải tiền của tôi rồi!”
Chương 1681:



Mạc Từ Tước nhìn cô gái trước mắt, cũng nhớ tới câu Phạn văn trên tắm thẻ nhân duyên kia – Bạn ở đây náo, cô ấy đang cười, cùng nhau sánh bước hướng đến thiên hoang địa lão.



Lúc này “đông đông đông”, trên đỉnh tháp cổ xưa của ngôi chùa ngân vang từng tiếng chuông.



Yêu một người, phòng giữ một tòa thành, trọn đời chỉ đủ yêu một người.



Kiếp trước tiếc nuối, kiếp này viên mãn.



“Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*.”



*Trời nếu có tình, trời cũng già.



Mạc Tuân, Lê Hương mang theo Tràm Tiểu Liên trở về Hải Thành, dọc theo con đường này Lê Hương đều cảm thấy tinh thần không yên, dường như có chuyện gì xảy ra.



Lê Hương ghé vào trên cửa sổ, bên ngoài bắt tri bất giác đã bắt đầu mưa, thực sự mưa u ám rơi liên miên, khiến người ta phá lệ rét lạnh.



“Mạc tiên sinh, trời mưa rồi.” Lê Hương rù rì nói.



Lúc này trên vai ấm áp, Mạc Tuân khoác áo khoác ngoài trên người cô: *Ừ, trời mưa, Lê Hương, tay em sao lạnh như thế?”



Trên người Lê Hương quả thật rất lạnh, cô cũng không nói rõ sao lại như vậy, cô dựa đầu nhỏ vào bả vai Mạc Tuân: “Không có gì.”



Mạc Tuân bảo tài xế tăng nhiệt độ trong xe lên, sau đó lại đưa ra cánh tay rắn chắc ôm cô vào trong ngực mình, dùng nhiệt độ của người mình ủ ấm cô: “Vậy ôm một cái, ôm rồi sẽ lập tức không lạnh nữa.”



“Dạ!” Lê Hương gật đầu, chỉ có ở trong lòng Mạc Tuân, sự bất an của cô mới có thể giảm bớt một chút.



Rất nhanh, bọn họ về tới Hải Thành, Hải Thành không có mưa, trời trong nắng ấm, rất sáng trong, bọn họ lái xe đi về chốn cũ trước kia.



Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Mạc Tuân nghỉ ngờ chau mi tâm: “Lê Hương, sao anh lại cảm giác như từng đến chỗ này vậy nhỉ?”



Cảm giác quen thuộc này làm cho anh hết sức kỳ quái, dường như anh đã từng trở về.



*“.” Lê Hương – Tên ngốc, anh đương nhiên quen thuộc rồi, nơi này là nhà của em, hơn bốn năm trước, em đã từng mang anh trở lại!



Ở chỗ này, anh và cô cùng trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào nhát,… lần đầu tiên của cô, cũng là giao cho anh ở đây.



Rất nhanh, xe sang ngừng lại, Sùng Văn nói: “Chủ tử, chúng ta đã đến.”



Mạc Tuân và Lê Hương xuống xe, Trầm Tiểu Liên là từ phía sau trên chiếc xe kia xuống, bọn họ cùng nhau về tới nơi cũ.



Trằm Tiểu Liên dọc theo con đường này đều rất bất an, ả đã chắc chắc Lê Hương biết được tất cả, nơi này chính là nơi Lê Hương lớn lên, chuyến hành trình đi Hải Thành này Lê Hương chẳng qua chỉ muốn vạch trần ả trước mặt Mạc Tuân.



Trầm Tiểu Liên muốn nhân cơ hội chạy trốn, thế nhưng đành bỏ cuộc, Lê Hương đã xem thấu mưu tính của ả, phái người nhìn chằm chằm ả, một con muỗi cũng không lọt thoát.



Gặp phải đối thủ thông tuệ vô song như Lê Hương, Trầm Tiểu Liên cũng sắp phát điên.



Đi tới nơi cũ, Mạc Tuân đi lên trước, ký ức năm đó chen chúc kéo đến.



Chính là ở chỗ này, anh gặp cô gái ấm áp lại kiên định kia.



Nhiều năm như vậy, anh một mực tìm cô.
Chương 1682:

Nhưng cô dường như biến mắt ở trong biển người mênh mông, đã sớm không gặp được nữa.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng gọi mềm mại: “Mạc tiên sinh.”

Mạc Tuân nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Lê Hương đứng ở sau lưng anh, đôi mắt trong vắt chứa ý cười yêu kiều nhìn anh.

Mạc Tuân bị kìm hãm, không hiểu sao sinh ra vài phần cảm giác ‘trăm phương ngàn hướng bao lần tìm kiếm, bỗng nhiên quay đầu lại, người đó đã đứng dưới ngọn đèn dầu hiu hắt, anh cũng không biết cái này có phải ảo giác của anh hay không, anh đột nhiên cảm thấy đôi mắt sáng của Lê Hương giống cô gái năm đó như đúc, tràn đầy sức mạnh.

E rằng, chỉ là ảo giác của anh thôi!

Cô sao có thể là cô gái năm đó chứ?

Mạc Tuân trong lòng phủ nhận, anh cảm giác ý nghĩ này của mình thực sự quá hoang đường.

“Lê Hương, em gọi anh à?”

“Đúng vậy, Mạc tiên sinh, vừa rồi anh đang nghĩ cái gì thế?” Lê Hương nháy hàng mi xinh đẹp linh động nhìn anh.

Mạc Tuân đương nhiên sẽ không nói cho Lê Hương anh lại nghĩ tới cô gái năm đó, người thông minh giống như anh, sẽ đào một cái hố chôn mình sao? Cứ đùa!

“Khu khụ,” Mạc Tuân ho nhẹ một tiêng: “Không nghĩ cái gì hết.”

“Phải không?”

Mạc Tuân nhanh chóng vươn tay nắm chặt vòng hông nhỏ xinh kia, thấp giọng xin tha: “Lê Hương, em hãy tha cho anh đi.”

Lê Hương hừ một tiếng, rất có ý tứ – lập tức tìm anh tính sốt “Em Tiểu Liên, đến đây đi, em hẳn rất quen thuộc với chỗ này nhỉ! Dù sao năm đó em là ở đây cứu đại ca ca của em mà, mấy năm nay nhớ mãi không quên đại ca ca của em, vậy bây giờ mong em kể tình huống lúc đó nói cho bọn tôi nghe một lần, nhất định phải kể rõ chỉ tiết, không thể bỏ sót bất kỳ một chỉ tiết nhỏ nào đáy.”

Hai hộ vệ áo đen đẩy Trầm Tiểu Liên lên trước, Trầm Tiểu Liên không đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã gục, bộ dáng kia có chút chật vật.

Trằm Tiểu Liên yếu ớt nhìn về phía Mạc Tuân- đại ca ca, anh nhìn kìa, bọn họ đều bắt nạt em.

Mạc Tuân căn bản cũng không nhìn ả, anh còn tận lực chứng minh mình trong sạch nhìn Lê Hương- Lê Hương em mau nhìn, luôn luôn có trà xanh muốn hại anh!

Trầm Tiểu Liên cạn lời, lúc đầu ả còn chờ mong Mạc Tuân có thể bảo vệ mình, nhưng sau đó chứng kiến Mạc Tuân uất ức làm nũng, hiện tại ả rốt cuộc lại từ trên người Mạc Tuân nhìn thầu vài phần…cái bóng bị vợ quản nghiêm, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?

“Em Tiểu Liên, đừng lề mề nữa, hiện tại bọn tôi đang chăm chú lắng nghe mà.” Lê Hương mỉm cười nói.

Trầm Tiểu Liên bị thúc giục: *…

Trằm Tiểu Liên nuốt nước miếng một cái, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày mở miệng nói: “Không sai chị Lê, em đúng là đang ở đây cứu đại ca ca, em còn nhớ kỹ ngày đó tuyết lớn đầy trời, đại ca ca ngất xỉu trong băng thiên tuyết địa, em tình cờ đi ngang qua, liền cứu đại ca ca…”

“Em cứu thế nào?” Lê Hương đột nhiên đặt câu hỏi.

Trằm Tiểu Liên bị kìm hãm.

Lê Hương chậm rãi đi tới, đôi mắt trong vắt đe dọa nhìn Trầm Tiểu Liên, đáy mắt lóe ra tia sáng sắc bén: “Em Tiểu Liên, tôi hỏi em, lúc đó em cứu thế nào? Nếu muốn cứu sống một người bị đóng băng, nhất định cần có kiến thức y học thông thường, tôi nhớ em Tiểu Liên dường như… chưa từng học qua chữa bệnh mà nhỉ! Em cứu kiểu gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK