Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1838:

Rất nhanh, anh thấy được Diệp Linh.

Diệp Linh đang nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Linh nhìn anh, hiện tại trong tròng mắt nước sơn kia đã nhuộm đây tình dục, bị quấy rày, anh rất không vui, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng người quấy nhiễu anh.

Diệp Linh đứng thẳng thân, lười biếng lười giơ tay lên dịch lọn tóc đến sau tai, khuôn mặt lớn chừng bàn tay treo nụ cười nhàn nhạt: “Sorry, hình như: tôi quấy rối đến hai người rồi, hai người tiếp tục đi.”

Nói xong, Diệp Linh xoay người rời đỉ.

: Cô Dạ Cân cứng đò, anh không nghĩ người tới sẽ là cô, không nghĩ tới cô sẽ đến, con ngươi đỏ thăm chợt co rút lại, vươn tay đầy Trần Viên Viên ra.

“Linh Linh! Anh nhanh chóng cầm quần lên, cột thắt lưng, sau đó vội vã đuổi theo.

Trên hành lang, Diệp Linh đi ở phía trước, Cố Dạ Cần đuổi tới, bước chân của anh không còn thong dong như trước kia nữa, hiện ra vài phần hoảng loạn.

“Linh Linh!” Cố Dạ Cẩn vươn ngón tay rõ ràng khớp xương, kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh.

Diệp Linh bị ép dừng bước, cô xoay người, đôi mắt yêu mị nhìn về phía anh, sau đó có ý riêng dùng ánh mắt chỉ một cái căn phòng 603 phía sau, trên bờ môi đỏ tràn ra vài phần cười lạnh: “Cố tổng cứ như vậy ném tân sủng à? E là sau khi trở về phải dỗ thật tốt rồi đó.”

Cố Dạ Cẩn tắm rồi, cũng không đeo mắt kính, tóc mái xõa trên trán che khuất mí mắt tuần mỹ, thực sự là người đàn ông trẻ tuổi lại tuần tú.
Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhé! Nhóm tập trung lên trên app nhé!
Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, chỉ là đôi mắt lạnh chăm chú nhìn cô: “Ai bảo en không gõ cửa đã vào phòng tôi, hiện tại một chút quy củ cũng không có rồi, hả?”

` An Diệp Linh tức đên bật cười: “Cô tông, anh đuổi tới đây là để phê bình tôi?

Vừa rồi tôi chỉ là thử mật mã của anh một chút, mật mã anh đặt hình như là sinh nhật tôi thế nhưng… Cố tổng hay vẫn nên đổi mật mã đi! Quá buồn nôn.”

Dùng sinh nhật của cô làm mật mã, lại tới buồn nôn cô, thật đúng là cách mà người đàn ông Cố Dạ Cần này làm.

Có Dạ Cần duỗi lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, anh không tiếp trọng tâm câu chuyện, mà không vui khiển trách: “Sau này vào phòng của tôi phải gõ cửa, bởi vì trong phòng tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ có phụ nữ, hiểu chưa? Lần sau không được viện lý lẽ này nữa.”

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Mạc Từ Tước mím đôi môi mỏng: “Đây là suy nghĩ của cô, tôi cũng không đồng ý với cô.”

Nói xong anh buông lỏng cô ra: “Đi ra ngoài, tôi còn phải họp.”

Lúc này cửa phòng làm việc chủ tịch đột nhiên bị đẩy ra, thư ký Tống Minh mang theo một nhóm nhân viên cấp cao của Mạc thị đi tới: “Chủ tịch…”

Đột nhiên có người xông vào, còn là một nhóm đông người, Liễu Anh Lạc a” một tiếng, cả người đều nhào vào trong lòng Mạc Từ Tước trốn đi.

Mạc Từ Tước vô thức ôm eo nhỏ của cô, che kín cô ở trong lòng mình, sau l đó không vui nhìn vê phía mọi người cạnh cửa: “Cút ra ngoài!”

Nhóm nhân viên cấp cao của Mạc thị ai nấy đều khiếp sợ há to miệng, người nào… người nào người nào người nào… trong lòng chủ tịch đến tột cùng là ai thế hả?

Lúc này Liễu Anh Lạc trong ngực lộ ra khuôn mặt mỹ nhân nho nhỏ, vậy nên Tống Minh và mọi người đều nghe được những lời đó của cô gái này: “Hiện tại tất cả mọi người đã chứng kiến, anh là của riêng em rồi, em là của riêng anh, Mạc Từ Tước, đời này, anh là của eml”
Chương 1839:



“..” Diệp Linh cảm thấy không thể nói chuyện với anh, cô chỉ đành nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ah, đã biết, Có tổng, về sau tôi vào phòng anh sẽ gõ cửa, anh đừng tức giận, vì vừa rồi tôi đã quáy rồi chuyện của anh với tân sủng của anh, nên, xin lỗi nhé.”



Cô rất ngoan ngoãn, thế nhưng Cố Dạ Cần cảm thấy cô như đang dỗ một… kẻ điên.



Mi tâm đang nhíu chặt của Cố Dạ Cần chậm rãi nới lỏng: “Em tìm tôi có việc?”



“Có, ví tiền này của anh rớt ở Phượng Vũ Cung rồi, hiện tại vật về nguyên chủ, tôi đi.” Diệp Linh kín đáo đưa ví tiền cho anh, sau đó từ trong lòng bàn tay của ‘ anh dùng sức rút tay mình vê, xoay người rời đỉ.



Thế nhưng đi hai bước, Cố Dạ Cẩn ở phía sau đi nhanh đến, lần nữa kéo lại cổ tay cô.



Lần này khuôn mặt nhỏ mềm mị của Diệp Linh đã lạnh xuống, rõ ràng ngay cả hứng thú xã giao cũng đã bay hết: “Có tổng, anh lại thế nào, có thể hay nói rõ một lần không?”



Diệp Linh cảm thấy người đàn ông Cố Dạ Cần này thật giống băng vệ sinh, mỗi tháng đều phải dùng, có bỏ cũng không được.



Gương mặt tuần mỹ kia của Có Dạ Cần cũng lạnh xuống, toàn thân tản ra vài phần hàn khí: “Linh Linh, ảnh chụp ẳ : trong ví tiên tôi đâu, có phải en đã lây đi rồi không?”



“Đúng vậy, đó là ảnh chụp của tôi, vẫn đặt ở chỗ anh nhiều năm, anh cũng nên trả lại cho tôi rồi.”



Cố Dạ Cần mím chặt môi: “Ảnh không phải của em, mà là của tôi, Linh Linh, trả ảnh chụp lại cho tôi!”



Diệp Linh nhìn anh nghiêm túc, dường như tắm hình kia là bảo bối gì của anh, trước khi tới cô còn rất cảm động, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn nón.



“Ảnh chụp tôi vứt rồi.”



“Không có khả năng, tôi lập lại lần nữa, Linh Linh, trả ảnh chụp lại cho tôi, nghe : : lời!” Anh nhân mạnh, khiên người ta sợ run lên.



“Cố tổng, anh có phải nghe không hiểu người nói chuyện không, ảnh chụp không ở trên người tôi, tôi ném rồi… ÁI”



Diệp Linh lời vẫn chưa nói hết, Có Dạ Cần liền lôi cô đi.



Bước tiến của anh rất lớn, Diệp Linh lảo đảo nghiêng ngả đi theo phía sau anh, bàn tay to của anh dùng sức lôi cỗ tay cô, da thịt cô mềm, cổ tay trắng đã bị lôi ra vết đỏ.



Diệp Linh đang giãy giụa: “Cố Dạ Cẩn, anh buông ra, anh làm tôi đau…”



Nghe được cô kêu đau, Cố Dạ Cẩn dừng một chút, dù sao từ nhỏ đến lớn cô là người anh nâng ở đầu quả tim, Ệ $ được anh nuôi rât mêm mại, ngoại trừ lần cô mười tám tuổi từng làm cô đau, chưa từng đành lòng động cô một cái.



Anh quay đầu, cặp mắt lạnh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Đau, thì nhịn cho tôi.”



Diệp Linh tức giận muốn cởi giày cao gót trên chân đập lên đầu anh.



Lúc này đi tới phòng 603, anh vươn tay, đầy cửa đi vào.



6032 Anh lại dẫn cô trở về.



Diệp Linh rất bài xích căn phòng này, cô quay đầu muốn chạy, lại bị anh cầm có Ạ ở trong lòng bàn tay, trực tiêp bị anh lôi đi vào.



Tiếng cửa mở của Cố Dạ Cẩn rất lớn: “ầm” một tiếng vang thật lớn, tiểu hoa đán Trần Viên Viên vẫn còn ở bên trong, sợ đến mức trực tiếp từ trên ghế salon đứng phát lên.



“Có… Cố tổng…” Trần Viên Viên kinh ngạc nhìn một chút Cố Dạ Cần, rồi nhìn về phía Diệp Linh.



Diệp Linh, ai mà không biết?
Chương 1840:

Hiện tại Trần Viên Viên bạo nổ còn bị phủ cái danh “Tiểu Diệp Linh”, có thể bú fame một Diệp Linh có xinh đẹp có cả lưu lượng, Trần Viên Viên đã vì thế mà đắc ý hồi lâu.

Cũng bởi vì cái danh “Tiểu Diệp Linh”, cô ta còn thành công lên bìa được một trong ngũ đại tạp chí vàng, trở thành đệ nhất giữa đám tiểu hoa đán, tài nguyên tăng vọt.

Hiện tại vòng giải trí chính là như vậy, đặc biệt thích cọ nhiệt, những ngôi sao đang lên như Trần Viên Viên thích cọ nhiệt để bú fame với những siêu sao như Diệp Linh, vốn liếng sau lưng vừa nhìn đã bắt đầu nhiều lên, bắt đầu đập tài nguyên vào bản thân đủ kiểu, cũng j coi là một con đường tất và tình trạng thường thấy.

Vừa rồi Diệp Linh đột nhiên xông vào trong phòng, Trần Viên Viên liền chấn kinh, bởi vì cô ta bạo nổ còn chưa được bao lâu, còn chưa có cơ hội nhìn thấy Diệp Linh ngoài đời thật.

Hiện tại gặp được siêu sao như Diệp Linh, còn cùng Cố Dạ Cẩn lôi lôi kéo kéo, Trần Viên Viên trực tiếp cứng đờ tại chỗ, khiếp sợ không thốt lên được chữ nào.

Cố Dạ Cẩn lạnh lùng nhìn Trần Viên Viên, bật ra ba chữ đáng sợ: “Cút ra ngoài!”

Anh bảoTrần Viên Viên cút ra ngoài.

Trân Viên Viên toàn thân run lên, người đã rời khỏi sô pha, chạy thật nhanh.

Cố Dạ Cẩn lôi Diệp Linh, ném Diệp Linh vào trên ghê sa lon.

Diệp Linh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lúc chính mình rơi trên ghế salon cao cấp này, thần kinh mẫn cảm của cô như bị đâm vào, cả người muốn nhảy bắn lên: “Thả ra, Có Dạ Gần, thả tôi ra, tôi không muốn ở chỗ này, ở đây thật bắn!”
Tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Cảnh tượng vừa nhìn thấy còn hiện lên rõ ràng trước mắt, Trần Viên Viên đã quỳ gối ở đây phục vụ cho anh, bẩn chết!

Cố Dạ Cần khống chế được cô, không cho cô đứng dậy: “Linh Linh, đừng lộn xôn!”

“Tôi không muốn, ở đây thật bản, cái sopha này bẩn chết.”

Cố Dạ Cẩn biết cô chú ý cái gì, anh thuận tay kéo qua áo khoác ngoài của mình lót trên ghế sopha, sau đó hai tay nâng cô ôm lên, để cô ngồi trên áo khoác ngoài của mình: “Như vậy không bẩn nữa! Em không phải ngồi ở trên ghế salon rồi.”

Sắc mặt Diệp Linh hơi trắng, người vẫn còn đang giãy giụa, cô không muốn chạm vào sopha, cũng không muốn đụng vào áo khoác ngoài của anh: “Áo khoác của anh cũng rất bản, cả người anh đều bản, buông ra, đừng chạm vào tôi!”

an HĐ n Một bên Trân Viên Viên đã nhìn trợn mắt hốc mồm, Cố Dạ Cần trong ấn tượng cô ta là ai, thủ phủ Hải Thành, đại lão thương giới một tay che trời, đạm mạc bạc tình.

Lúc cô ta đi với anh, luôn phải dùng tắt cả biện pháp làm anh vui lòng, đón ý nói hùa anh.

Thế nhưng, người đàn ông trước mắt này là ai2 Anh lại cởi áo khoác liền đệm dưới mông Diệp Linh, Diệp Linh mặt tái nhợt cứ bận tâm chuyện bẩn sạch, anh còn kiềm chế tính tình dỗ cô, ai không biết còn tưởng rằng anh đang dỗ con gái mình.

: Ề Nghe cô nói mình bân, mi tâm Cô Dạ Cần trực tiếp trầm xuống: “Tôi bẩn ở đâu?”

“Anh còn không bản sao? Vật đó bị người ta… như ăn vào, anh nói có bẩn không?” Diệp Linh trả lời lại một cách mỉa mai.

Khuôn mặt tuần tú kia của Cố Dạ Cẩn rất xấu, im lặng vài giây anh tự tay ôm Diệp Linh, trực tiếp đưa đến trên giường lớn trong phòng.

Diệp Linh chạm được giường đã muốn đứng lên, thế nhưng Cố Dạ Cần đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô không cho phép cô di chuyển: “Được rồi, đừng làm rộn, chúng ta còn chưa lăn giường mà.”

Diệp Linh bất động, chậm rãi yên tĩnh lại.
Chương 1841:



Thế nhưng máy giây sau, cô hất tay của anh ra: “Cách tôi xa một chút, đừng chạm vào tôi, trên người anh có mùi khó ngửi lắm!”



Cố Dạ Cần thấy cô chau lên mày liễu, dáng vẻ thật sự rất ghét bỏ, anh sợ cô nôn, nên trực tiếp xoay người vào phòng tắm, đi tắm trước.



Lúc này anh nhìn thoáng qua Trần Viên Viên cạnh cửa, ánh mắt lạnh như băng không chút nhiệt độ, như thể người vừa rồi lấy lòng mình không phải cô ta: “Xem đủ chưa? Cô không tự đi, là muốn tôi mời người đưa khiêng cô đi?”



Anh dùng chữ “khiêng” đó, Trần Viên Viên chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cô ta xoay người rời đi.



Đi tới bên cửa, giọng nói bạc tình của Cố Dạ Cẩn từ phía sau truyền đến: “Quản kỹ cái miệng mình, cần thận họa là từ miệng mà ra.”



Con ngươi Tryapbeo co rụt lại, vội vàng bỏ chạy.



Cố Dạ Cẩn vào phòng tắm tắm gội, dùng sữa tắm chà rửa trên người tận máy lần mới ra ngoài, Diệp Linh ngồi ở trên giường, không chạy, bởi vì bên ngoài có hộ vệ của anh canh chừng, chỉ đề phòng cô.



Ánh mắt Cố Dạ Cần rơi vào Diệp Linh trên người, cô ngoan ngoãn ôm đầu gối ngồi ở trên giường, mái tóc dài màu trà cuộn sóng lười biếng rối tung ở đầu vai, dưới ánh đèn đường đêm xuyên qua tầng tầng cửa số tiến đến trên người cô, cô xinh đẹp đến không chân thật như vậy.



Có Dạ Cẩn luyến tiếc dời mắt đi, trong khoảng thời gian này anh quen không ít phụ nữ, đều là trẻ đẹp, nhưng anh phải thừa nhận, những cô gái kia xinh đẹp cũng không bằng một phần vạn cô.



Đã nhiều năm như Vậy, anh nhìn cô vẫn tâm động như cũ.



“Đang suy nghĩ gì?” Cố Dạ Cần đi tới hỏi.



Diệp Linh ngắng đầu, lười biếng cất tiếng: “Ah, không có gì, đột nhiên suy nghĩ… lúc anh cùng những người phụ nữ kia có dùng biện pháp tránh thai không?”



Cố Dạ Cần rũ mí mắt tuần mỹ nhìn cô, anh ngược sáng, nên biểu tình trên mặt không thấy rõ: “Linh Linh, tôi đã buông em ra rồi, nên em đừng nên hỏi tôi những vấn đề riêng tư này, mặc kệ tôi cùng người phụ nữ nào ở cùng một chỗ, làm đến bước kia, em đều phải lộ ra dáng vẻ thờ ơ, bằng không… em như bây giờ nhìn tôi và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ lại nói tôi bẩn, càn quấy với tôi, còn hỏi tôi có dùng biện pháp tránh thai không, em kịch liệt phản ứng như vậy khiến tôi có một loại ảo giác, ä : ; có một loại… ảo giác em vân đê ý đên tôi.”



Anh buông cô ra, rất đau khổ, cho nên, cô không thể cho anh một tia hi vọng nào nữa, bằng không, anh sẽ không khống chế được mình.



Diệp Linh nhìn anh, đột nhiên “ah” một tiếng, nở nụ cười.



Có Dạ Cần nhíu mày: “Cười cái gì?”



“Không có gì,” Diệp Linh cong đôi môi đỏ mọng, mặc dù đang cười, thế nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt: “Cố tổng không cần nghĩ nhiều, tôi hỏi anh có mang đồ bảo hộ hay không chỉ là muốn tốt bụng nhắc nhở anh một cái, không mang bao rất dễ mang thai, nói không chừng một ngày nào đó Cố tổng sẽ làm bố đấy.”



Có Dạ Cần: “Sẽ không.”



Khoảng thời gian này anh thay phụ nữ như thay quần áo, chỉ là không ngừng nếm thử, nếm thử cảm giác đi cùng người phụ nữ khác.



Đều nói phụ nữ là cá, bất kể là hấp hay kho hay cách thủy, đều là một mùi vị, anh cũng muốn chứng minh, anh không phải không phải cô thì không thẻ.



Thế nhưng những người phụ nữ trước Trần Viên Viên kia, anh nhiều lắm là tiếp xúc qua, không chạm qua bọn họ, bởi vì bọn họ đần độn vô vị.



Trần Viên Viên này bởi vì chuyện của Mạc Tuân, đúng là ở với anh thời ạ h ÿ gian dài nhật, Trân Viên Viên giỗng cô nhất, chỉ là trước đêm nay, anh cũng chưa từng chạm qua Trần Viên Viên.



Vừa rồi sở dĩ để Trần Viên Viên lấy lòng mình, hoàn toàn là bị dáng vẻ cô ở Phượng Vũ Cung kích thích đến mù quáng, anh đã rất lâu không thấy cô, chịu không nổi một chút kích thích.
Chương 1842:

Ý cười của Diệp Linh không đổi, cô biết My nương nhìn người rất chính xác, Cố Dạ Cần người đàn ông này… hoàn toàn chính xác ham muốn rất cao, anh rất thích phụ nữ, rất thích việc đó.

Cho nên, anh không khống chế được nửa người dưới của mình rất bình thường, dù sao cũng là người đàn ông bình thường mà, độ tuổi huyết khí phiên trào, không thể thiếu cái này.

“Cô tông, những lời này không thê nói quá chắc chắn, thân thể anh khỏe như thế, nói không chừng xác suất thụ thai cũng tốt đến kì lạ, một phát liền trúng GOïU Bằng không, năm cô 18 tuổi kia sao có thể mang thai chứ, chỉ một lần như vậy, anh để cô mang thai.

Đứa con kia, là quà sinh nhật 18 tuổi anh tặng cho cô.

Cố Dạ Cẩn đã cảm thấy cô chấp nhất chuyện “mang thai” này, anh còn không biết vì sao: “Tôi sẽ không để cho những người phụ nữ kia mang thai, tôi không thích con cái, sau này cũng sẽ không muốn có con.”

g Cô Dạ Cân nói nói thật, anh thực sự không thích con cái, tuổi thơ của anh đã sống trong âm u, hiểu rất rõ sự yếu đuối của trẻ con.

Anh nói cái gì?

Anh nói… anh không muốn có con?

Hàng mi cong dài của Diệp Linh run lên, sau đó cô chậm rãi xuống giường, đi tới bên Cố Dạ Cần, cô nhìn anh, sau đó giơ tay lên, hung hãng tát lên khuôn mặt tuần tú ấy.

Bốp.

Tiếng tát tay thanh thúy vang lên, Cố Dạ Cẩn trực tiếp bị đánh trật cả mặt.

Diệp Linh đánh rất dùng sức, đánh đến múc lòng bàn tay của mình cũng tê dại, cô chậm rãi câu môi, nếu không muốn có con, vậy lúc đó vì sao không mang bao?

` Cái tuổi đó cô cái gì cũng không hiểu, nhưng anh đã hiểu cả rồi.

Tên khốn!

“Tôi đi.” Diệp Linh thu tay, xoay người rời đi.

Thế nhưng, cô không đi được, Cố Dạ Cần chắc chắn sẽ không để cho cô đi dễ dàng như vậy, anh bả kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó kéo, trực tiếp kéo thân thể lả lướt ấy vào trong ngực mình.

“Nói cho rõ, đánh tôi làm gì?” Bàn tay của anh đặt trên trên eo cô, âm thầm bắm một cái.

Diệp Linh giãy giụa, hơi thở anh liền phât trên mặt cô, còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh từng chút nóng rực, người đàn ông mặt ngoài nhã nhặn cắm dục này trong cốt nhục lại vô cùng hắc ám, tà mị, công việc bề bộn, đều sẽ tự dưng kèm theo dục vọng mãnh liệt, chỉ muốn ở trên giường phát tiết.

Hơn nữa, anh thật đúng là chờ đến cơ hội liền sàm sỡ cô.

“Tôi muốn đánh anh liền đánh, còn cần lý do sao?” Diệp Linh ngắng đầu nhìn anh.

Hô hấp Có Dạ Cần trầm xuống, bàn tay khóa eo nhỏ của cô, lực đạo lớn hận không bám gãy thắt lưng cô.

Diệp Linh nhanh chóng đau, cô chau mày: “Xin lỗi Cố tổng, tôi sai rồi, nhìn trí ì nhớ tôi này, anh đã có niêm vui mới, tôi đã là người mắt đi sự cưng chiều của anh rồi, về sau không dám lại làm càn như vậy nữa, anh có thể buông tôi ra trước không?”

Trên má phải trắng nõn của Có Dạ Gần đã nổi lên rõ ràng một dấu tay đỏ tươi, trên đời này người có thể tùy ý tát anh như thế, chỉ có một mình cô.

Cô nói cô không dám càn rỡ, anh thấy không ai làm càn hơn cô.

“Trả ảnh chụp lại cho tôi, tôi để em đi.”

Cố Dạ Cẩn mím môi nói.
Chương 1843:

Ảnh chụp…

Lại là ảnh chụp…

“Tôi không có.” Diệp Linh nhướng mày, ý kia là – anh cứ việc nói thẳng anh muốn làm gì đi!

Có Dạ Cẩn liếc mắt cô – lời này là em nói đấy.

Một giây ké tiếp, anh giơ tay lên, cởi áo len trên người cô.

Ngày hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len trắng cổ lọ màu xanh nước biển và một chiếc váy hoa có dây buộc bên trong, rất đơn giản, thời trang và quyến rũ, vậy mà anh còn trực tiếp cởi áo len của cô.

“Cố Dạ Cần, anh làm cái gì?”

“Em nói tôi làm cái gì, em không chịu trả ảnh chụp lại cho tôi, tôi đây chỉ có thể… soát người thôi!”

Soát người?

Một luồng máu nóng xông lên não Diệp Linh: “Cố Dạ Cần, anh kéo tôi vào trong phòng anh chính là để soát người? Tôi thấy ảnh chụp chỉ là ngụy trang của anh, có phải mỗi lần nhìn thấy tôi, giữa chúng ta đều phải phát sinh cái gì đó đúng không? Anh rốt cuộc có bao nhiêu đói khát thế hải”

Có Dạ Cần muốn văng tục, mẹ kiếp!

Anh năm nay đã 29 tuồi, ngoại trừ năm cô 18 tuổi một kia nếm mùi nhục dục, hời điểm khác đều là một hòa thượng.

Nếu như anh trời sinh không có hứng hú với phụ nữ thì thôi, thế nhưng, anh rất sớm đã để mắt tới Diệp Linh rồi, mấy năm nay đặt cô ở bên người nuôi ớn, cả ngày lẫn đêm khao khát, dục vọng điên cuồng phát sinh.

Ngày hôm nay thật sự là bị cô kích hích, nên mới cho Trần Viên Viên cơ hội, ai biết cô rốt cuộc lại xông vào, còn không buông tha nói anh bản.

Anh không rõ, anh bẩn hay không liên quan gì tới cô, không phải đã thả cô đi rồi à?

Vậy thì đi đi, để anh một mình ở trong bóng tối nơi này, tự sinh tự diệt.

Thế nhưng, cô rốt cuộc lại trở về.

Hiện tại cô còn hỏi anh – anh đói khát đến thế à?

Cố Dạ Cần dùng mấy ngón tay thon dài buông lỏng giữ cổ tay đang loạn động của cô, sau đó động tác gấp gáp vừa thô lỗ cởi áo len trên người cô, anh thở hỗn hển: “Linh Linh, tôi đói khát hay không trong lòng em không biết sao?”

“… Có Dạ Cần, anh buông ra, tôi đã biết sai rồi, nhận sai, tôi sẽ giúp anh gọi Trần Viên Viên kia về.”

Chưogn 1668: “Vô dụng, lúc không có em, các cô ta còn có thể chấp nhận, một khi em trở về, các cô không có cửa.” Cố Dạ Cần khàn khàn nói.

Những người phụ nữ kia, xinh đẹp không bằng Diệp Linh, tư thái không sánh với Diệp Linh, Cố Dạ Cẩn biết chọn phụ nữ nhất, ánh mắt cũng là cao nhất, đã sớm bị nuôi đến kén chọn rồi.

Sức lực đàn ông và phụ nữ trời sinh đã chênh lệch, mặc dù Diệp Linh giãy giụa bằng mọi cách, thế nhưng rất nhanh trên người cô mát lạnh, áo len đã bị anh cởi ra rồi.

Sau đó đầu gối bị đụng đầu mép giường, cô trực tiếp ngã vào trong : giường lớn mêm mại.

Có Dạ Cần nhìn cô, anh còn không biết bên trong cô là váy hai dây hoa nhí, hoa nhí giữa nền đen, cũng không phải là sắc màu sáng gì, thế nhưng cũng đủ lộ vẻ cao cấp. Lúc Diệp Linh ngã xuống mái tóc quăn liễm diễm nở rộ trên không trung, bắp thịt tinh tế trắng nõn như tơ lụa, lại môi hồng răng trắng, cứ như vậy ngã xuống trên giường lớn của anh, kích thích con ngươi Có Dạ Cẩn hung hãng co rụt lại.

Diệp Linh đột nhiên ngã xuống cảm thấy có chút choáng váng, lúc này trong tầm mắt tối sàm, Có Dạ Cần một gối đè xuống giường, đã che cả bầu trời của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK