Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2369:

 

Cố Dạ Cần đè thấp giọng nói lộ ra vài phần cầu xin yếu ớt.

 

Diệp Linh lắc đầu, sau đó chậm rãi kiên định từ trong lòng bàn tay của anh rút tay mình về.

 

“Ha,” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn, trong đuôi mắt đã dâng lên màu đỏ tươi: “Linh Linh, từ khi em khôi phục ký ức, anh đã cảm thấy sẽ có ngày này, em sẽ lần nữa rời khỏi anh. Ở trong lòng em, em vẫn không thể buông quá khứ đúng không?

 

Anh biêt anh hiện tại không thê giữ em, cũng không giữ được em, được, anh để cho em đi, để cho em mang theo Điềm Điềm đi. Nhưng, em còn trở lại không, lúc nào trở về? Tối thiểu em phải cho anh một kỳ hạn.”

 

Cô biết, cô hẳn nên biết, anh không thể không có cô, anh không bao giờ muốn chia lìa cô nữa.

 

Thế nhưng, cô vẫn muốn mang theo Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian.

 

Cô không cho phép anh đi cùng.

 

Cô để anh một mình nơi đây.

 

Vậy cô còn trở lại không?

 

Anh có thê chờ.

 

Diệp Linh nhẹ nhàng run rẩy hàng mi dài: “Cố Dạ Cần, em sẽ trở về, em chỉ là mang Tiểu Điềm Điềm rời đi một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này em sẽ từ biệt quá khứ, chờ lúc em trở lại lần nữa, chính là một Diệp Linh mới tinh rồi.”

 

Cố Dạ Cần nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em nói thật?”

 

“Dạ, thật đấy, Cố Dạ Cần, tiễn em ra sân bay đi”

 

Tiễn cô ra sân bay.

 

Tự tay tiễn cô đi.

 

Tuy anh đã nghe rõ ý của cô, cô muôn ở một mình một đoạn thời gian ngắn để tạm biệt quá khứ, thay đổi thành một phiên bản tốt hơn, thế nhưng anh sợ, sợ cô chỉ là lừa anh, sợ cô một đi không trở lại.

 

“Được, anh đưa em ra sân bay.”

 

Một nhà ba người đến sân bay, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm: “Cố Dạ Cẩn, em đi nhé.”

 

Cô đi vào sân bay.

 

“Linh Linh.” Cố Dạ Cần gọi lại cô.

 

Diệp Linh dừng bước chân lại, song cũng không quay đâu.

 

Nếu cô quay đầu, sợ rằng sẽ không đi được.

 

“Linh Linh, anh chỉ muốn nói với em câu.

 

Anh chỉ muốn nói với cô một câu.

 

“Linh Linh, anh chờ em, anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.”

 

Anh tin tưởng, cô nghe được.

 

Anh sẽ luôn chờ đợi cô.

 

Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm rất nhanh đã biến mắt ở rồi trong tầm mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK