Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1802:

Mấy người đang đánh say sưa nhanh chóng ngừng tay, Liễu Anh Lạc ngắng đầu, lập tức liền thấy Mạc Từ Tước cạnh cửa.

Một giây kế tiếp, Mạc Từ Tước chỉ thấy Liễu Anh Lạc lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, cô nhón chân lên, ở trên gò má anh tuần của anh dùng sức hôn một cái.

“Mạc tiên sinh, anh thích phụ nữ, đúng không?”

Mạc Tử Tiễn giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô đặt trên vách tường, khàn khàn thủ thỉ bên tai cô, mang theo vài phần nóng vội: “Lê Hương, đừng cử động.”

Anh không để cho cô động, Lê Hương càng động mạnh hơn: “Mạc Tử Tiễn, anh thực sự hèn hạ vô sỉ, anh mau buông ra! Đừng lấy tay anh chạm Vào tôi!”

Trong tròng mắt đen trong trẻo của Mạc Tử Tiễn dính vào vài phần tình dục đỏ tươi, vạn vật trên thế gian này cũng không thể khiến anh lạc lối, duy chỉ có cô gái trong lòng, rất dễ dàng làm anh mắt khống chê.

Anh điều chỉnh hô hấp, vẫn không được, huyệt dịch đêu đang sôi trào, từng cái tế bào đều gào thét – muốn côi Không bằng muốn cô!

Mạc Tử Tiễn ôm hông cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực mình, môi mỏng cũng dời lên, hôn khuôn mặt nhỏ của cô.

Rất nhanh, anh liền nếm được ẩm ưót, là nước mắt.

Cơ thể Mạc Tử Tiễn hoa trực tiếp cứng đờ, anh ngẳắng đầu, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ Lê Hương đã đầy nước mắt, đôi mắt trong vắt kia đã đẫm lệ mờ nhạt.

Cô khóc.

Đại não lạc mắt lý trí của Mạc Tử Tiễn trong nháy mắt thanh tỉnh, cả người như bị một chậu nước lạnh dội xuống, anh không biết anh bây giờ đang làm cái gì?

Vừa rồi anh để mặc tham lam và ham muốn của mình, bắt nạt cô khóc.

Bản thân như vậy, anh cũng thấy mình Vô cùng trơ trến.

Viền mắt Lê Hương đỏ bừng, cái mũi nhỏ cũng đỏ bừng, hai tay chống lên người anh, không ngừng đẩy ra phía ngoài: “Mạc Tử Tiễn, anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh, tôi ghét anh!”

Cô nói – tôi ghét anhl Mạc Tử Tiễn có chút luống cuống tay chân, đây là cô gái anh yêu nhất, anh Š giơ ngón tay lên, muôn thay cô lau nước mắt: “Lê Hương, xin lỗi, anh…anh…”

Thân thể hai người còn dựa chung một chỗ, lúc này Lê Hương đã cảm thấy có một vật vừa nóng lại vừa cứng đụng tới cô, con ngươi cô co rụt lại, nâng đôi mắt ngập nước yêu kiều khiếp sợ giận dữ nhìn anh.

Cô không phải là cô gái cái gì cũng không hiểu nữa, đã sinh đến ba đứa con, cô đương nhiên biết đó là cái gì.

Anh vậy mài Mạc Tử Tiễn cũng mau chóng nhận ra điểm này, gương mặt đẹp trai trắng nõn bỗng ửng lên màu đỏ nhàn nhạt, cả người như bị điện giật nhanh chóng buông lỏng cô ra, kéo ra khoảng cách.

Đút tay phải vào trong túi quần, anh xoay người rời đỉ.

Lê Hương nhìn bóng lưng của anh, Mạc Tử Tiễn 27 tuổi lui đi dáng vẻ thanh hoa xuất trần, hiện tại ngược lại hiện ra vài phần ngây ngô.

Rất giống như… chạy trối chết.

“Mạc Tử Tiễn, tôi đồng ý với anh, ngày mai tôi với anh kết hôn, nhưng anh phải trả Mạc tiên sinh lại cho tôi.” Lê Hương lớn tiếng nói.

Mạc Tử Tiễn dừng bước chân lại, mấy giây sau: “Ừ.”

Anh rời đi.
Chương 1803:

Mạc Tử Tiễn đi ra khỏi phòng, gió lạnh phía ngoài phất trên khuôn mặt tuần tú của anh, thồi tan một thân khô nóng.

Lúc này phía trước có người đi tới, là Thời Hi Ngọc.

Thời Hi Ngọc nhìn Mạc Tử Tiễn, chào hỏi một tiếng: “Mạc Thần y.”

Mạc Tử Tiễn không có tâm tình gì lớn, anh nhàn nhạt gật đầu một cái, sau đó liền đi.

Nha hoàn nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Mạc Thần y lại từ trong phòng Lan Lâu Công Chúa đi ra, anh cả vừa mới chết, Mạc ề thân y đã không kịp chờ đợi muôn chiếm lấy người phụ nữ của anh cả mình, em thấy anh ta chính là một kẻ mặt người dạ thú, tiểu thư, người hãy cách xa loại người này một chút đi!!”

Thời Hi Ngọc nhìn hướng Mạc Tử Tiễn biến mát: “Cô sợ cái gì?”

“Tiểu thư, em đương nhiên là sợ Mạc Thần y bắt nạt người!”

Thời Hi Ngọc nhếch môi thành nụ cười nhàn nhạt mà châm chọc: “Yên tâm đi, Mạc Thần y không có chút hứng thú nào với tôi, anh ấy cuộc đời này “nước sông vô hạn, ta chỉ cần một gáo”*.

*Đại ý: Trên đời người ngàn vạn, tôi chỉ yêu mình em.

Ngày đại hôn đến rồi, Lê Hương mặc vào mũ phượng khăn vai, trên đầu đội khăn voan màu đỏ, mặc người thao túng.

Ma ma vui vẻ đi đến: “Cô dâu, giờ lành đã đến, chúng ta phải đi bái đường rồi.”

Lê Hương không phản kháng, người săn sóc cô dâu lôi kéo dây đỏ, dắt cô đi ra ngoài.

“Chờ một chút, váy cô dâu cần sửa sang một chút.” Lúc này một cô hầu gái chạy tới, chỉnh lại làn váy cho Lê Hương.

Rất nhanh, trong tay Lê Hương bị len lén bỏ vào tới một tờ giấy.

Cô hầu gái này…

Hàng mi Lê Hương run lên, cô biết người của cô tới rồi.

Người của Lan Lâu đã đến, tới đón cô đi trở về.

Mấy ngày nay Lê Hương án binh bất động, bởi vì hiện tại cô đang ở trong hoàng thành, tự do bị chế ngự, nếu như : tùy tiện hành động, nhât định sẽ có người vô tội hi sinh.

Cô giả vờ đáp ứng trận đại hôn này, cũng là bởi vì động tĩnh hôn lễ rất lớn, nhất định sẽ truyền tới tai người Lan Lâu, hơn nữa hôn lễ có khách khứa tập hợp, có thể thừa dịp loạn mà thoát, tối nay là cơ hội rời đi thật tốt.

Cô phải mang Mạc tiên sinh rời đi, trở về Lan Lâu!

Cho nên Lê Hương một mực chờ đợi, hiện tại, cô chờ đến lúc rồi.

Lê Hương không đổi sắc thu tờ giấy ở trong ống tay áo, sau đó cùng người săn sóc cô dâu đi ra ngoài.

Bên ngoài, tiếng chiêng rung trời, đập vào mắt đêu là màu đỏ chính thông, Mạc Tử Tiễn một thân thanh nhuận phong hoa đứng lặng ở đó.

Lúc này tâm phúc Ngũ Vũ đã đi tới, che ai thấp giọng nói: “Chủ tử, người Lan Lâu đến, vừa rồi đưa một tờ giấy cho Lê tiểu thư, xem ra Lê tiểu thư đêm nay sẽ rời đỉ.”

Mạc Tử Tiễn nghe được, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn tú anh không có chút rung động nào, rất rõ ràng không có bất ÿ bất ngờ nào, anh đã đoán được.

Cô thông tuệ bực nào, sao có thể mặc anh bài bố?

Cô không muốn ở bên người anh, nhất định sẽ rời đi.
Chương 1804:



P Trận đại hôn này, đôi với cô mà nói, là giả.



“Chú rể, cô dâu tới!”



Mạc Tử Tiễn ngắng đầu, lập tức liền thấy người săn sóc cô dâu dắt Lê Hương ra.



Cô mặc một thân mũ phượng khăn quàng vai, đứng trong ánh đèn chập chờn, phong hoa khiếp người.



Đôi đồng tử đen thanh sạch của Mạc Tử Tiễn từ từ tràn ra ấm áp nhu tình, trận đại hôn này đối với cô mà nói, là giả, thế nhưng đối với anh mà nói, là thật.



“Giờ lành đã đến, bái đường!”



% Mạc Tử Tiên và Lê Hương đứng chung một chỗ, có người đang hô lớn: “Nhất bái thiên địa!”



Mạc Tử Tiễn và Lê Hương cùng nhau bái.



“Nhị bái cao đường!”



Thượng Quan Đằng vui vẻ uống trà.



“Phu thê giao bái!”



Mạc Tử Tiễn và Lê Hương mặt đối mặt, cùng nhau bái.



“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”



Lê Hương lại bị người săn sóc cô dâu dắt xuống phía dưới, đưa vào phòng cưới.



Trong hôn phòng, Lê Hương ngồi ở bên giường, người săn sóc cô dâu nói: “Cô dâu à, chú rễ phải ở bên ngoài tiếp khách quý, cô đợi một hồi, chú rễ đến rồi sẽ tháo khăn đội đầu của cô dâu xuống.”



Lê Hương không nghe rõ người săn sóc cô dâu đang nói cái gì, cô lặng lẽ mở ra tờ giấy kia, phía trên có một hàng chữ nhỏ – Bờ sông Lạc Thủy, cung nghênh Nữ Vương về nhà.



Người của cô bờ sông Lạc Thủy.



Lúc này “két một tiếng, cửa phòng cưới bị đẩy ra, người săn sóc cô dâu b cười nói: “Chú rễ sao nhanh như vậy đã tới rồi, đây tuyệt đối là chú rể tới nhanh nhất mà tôi thấy đó, chú rẻ chỉ sợ là không kịp chờ đợi muốn tháo xuống khăn đội đầu của cô dâu rồi nhỉ.”



Mạc Tử Tiễn tới.



Trong tiếng pha trò của người săn sóc cô dâu, Mạc Tử Tiễn đi lên trước, đi tới trước mặt Lê Hương.



Mạc Tử Tiễn rũ mí mắt tuần mỹ nhìn Lê Hương lúc này, trong lòng anh biết ý đi cô đã quyết, anh cũng không định giữ lại, chỉ là – Lê Hương, chờ một chút, chờ một chút là tốt rồi, chờ thêm chút nữa, anh sẽ đích thân đưa em về nhà.



Người săn sóc cô dâu đem hỉ xứng” ra: “Chú rể, anh có thể bóc khăn đội đầu của cô dâu rồi, chúc hai người ân ái trăm năm, vừa lòng đẹp ý.”



*Hỉ xứng: cây gậy để chú rể vén khăn đội đầu của cô dâu Mạc Tử Tiễn vươn ngón tay trắng nốn, nhận lấy hỉ xứng.



` Anh chậm rãi nâng lên khăn đội đâu của cô dâu.



Lê Hương ngẳng đầu, nhìn về phía anh.



Cái nhìn này lại đột nhiên xông vào đáy mắt Mạc Tử Tiễn, cô mặc Phượng Quan Hà Bí đỏ thẫm, vì anh búi tóc, kim trâm đỏ “leng keng” rung động, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc tràn đầy tiên khí tản ra ánh sáng kinh tâm động phách.



Cái nhìn này, kinh niên bắt diệt.
Chương 1805:



Lê Hương trong vắt nhìn anh, đáy mắt lại không có chút độ ấm: “Mạc Tử Tiễn, đủ chưa?”



Mạc Tử Tiễn giơ tay lên, bảo người săn : b sóc cô dâu lui xuông: “Bà lui xuông trước đi.”



Người săn sóc cô dâu: lui Trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, Lê Hương châm chọc nhếch đôi môi đỏ mọng: “Mạc Tử Tiễn, đáp ứng anh, tôi đã làm được, chắc anh sẽ không muốn…động phòng đấy chứ!”



Mạc Tử Tiễn từ trên cao nhìn xuống cô: “Nếu như anh nói muốn, em sẽ làm gì?”



Đáy mắt Lê Hương lóe lên gió lạnh, sau đó huýt sáo một tiếng.



“AI” Bên ngoài có người thét chói tai: “Sói! Là sói!”



Ả : Ẫ Một giây kê tiêệp cửa sô phòng cưới bị phá vỡ, một con chó soi cao to chạy đến, ngoan ngoãn đứng ở bên chân Lê Hương.



Lê Hương nhìn Mạc Tử Tiễn: “Mạc Tử Tiễn, đêm nay anh tốt nhất đừng đến gần tôi, nếu không móng vuốt sói vô tình, tự anh liệu mà làm!!”



Lúc này Lang Vương “gào” một tiếng hướng về phía Mạc Tử Tiễn, lộ ra hàm răng sắc bén.



Đêm tân hôn tối nay, Lê Hương để Lang Vương tới tọa trấn, không cho Mạc Tử Tiễn gần người.



Mạc Tử Tiễn cũng không nói cái gì, anh xoay người rời đi.



Anh vậy mà đi?



Lê Hương hơi nghi ngờ, cô không biết trong lòng anh lại có âm mưu quỷ kế gì: “Mạc Tử Tiến, Mạc tiên sinh đâu, anh đã đồng ý với tôi, trả Mạc tiên sinh lại cho tôi!”



Mạc Tử Tiễn không quay đầu lại: “Anh đồng ý với em, nhưng không phải đêm nay.”



Nói xong, anh rời đỉ.



Lê Hương siết quyền, anh vậy mà chơi chữ với cô, đúng là vô sỉ!



Nhưng, người của cô đã đi lục soát tung tích của Mạc tiên sinh, sẽ mang Mạc tiên sinh ra ngoài.



Hiện tại cô phải mau chóng chạy tới bờ sông Lạc Thủy, người của cô đều ở nơi đó, cô sợ chậm một chút sẽ có nguy hiểm.



Không biết làm sao vậy, đêm nay cô tâm thần không yên, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.



Mạc Tử Tiễn ra phòng cưới, Ngũ Vũ thấp giọng nói: “Chủ tử, đã sai người đuổi Thượng Quan Đằng đi rồi, bây giờ có thể đến tổ miếu.”



“Tốt.” Mạc Tử Tiễn gật đầu: “Lê Hương nơi đó thế nào rồi?”



: Hi “Đã chuân bị xong rôi, đêm nay Lê tiểu thư ra hoàng thành sẽ một đường thông suốt, chủ tử, Lê tiểu thư thông tuệ, như vậy cũng không dùng lo lắng.”



Đúng vậy, cô thông minh đến thế, cho dù không có anh, cô cũng có thể thuận lợi ra hoàng thành.



Chỉ là anh vẫn không yên lòng, sợ cô có một phần vạn nguy hiểm.



“Giao anh cả cho người Lan Lâu, để cho Lê Hương đưa anh cả trở về.”



Mạc Tử Tiễn phân phó nói.



“Vâng.” Ngũ Vũ gật đầu.



“Chúng ta đi.”
Chương 1806:



“Chủ tử, tôi không rõ… chúng ta đên tô miều làm cái gì, nơi đó chỉ có Hiên Viên Kiếm.” Ngũ Vũ thực sự không biết chủ tử nhà mình tại sao muốn đi tổ miếu.



Mạc Tử Tiễn nâng đôi đồng tử trong trẻo lạnh lùng nhìn phía bóng đêm phía trước, sau đó nhàn nhạt cất tiếng: “Rút Hiên Viên Kiếm!”



Cái gì?



Ngũ Vũ trợn to hai mắt, anh ta hoài nghi mình xuất hiện huyễn thính, chủ tử đi rút Hiên Viên Kiếm?



Nhưng, chỉ có dòng máu Xích Tử mới có thể rút Hiên Viên Kiếm mà?



Không đúng, rút Hiên Viên Kiếm sẽ chết!



“Chủ tử!” Ngũ Vũ hoảng sợ đi theo sát.



Tổ miếu.



Mạc Tử Tiễn vào nội thất, thanh Hiên Viên Kiếm kia tản ra tia sáng sắc bén còn dứt khoát đứng lặng ở đó.



Mạc Tử Tiễn đi lên trước, vươn tay.



“Chủ tử, không thể!” Ngũ Vũ nhanh chóng ngăn cản: “Chủ tử, tôi không biết anh làm cách gì để biến thành dòng máu Xích Tử, thế nhưng, Hiên Viên b : Kiêm này anh ngàn vạn lân không thê rút, một ngày rút ra, tâm mạch anh sẽ tổn hại mà chết.”



Mạc Tử Tiễn lãnh đạm nói: “Tôi biết.”



Anh biết, Mạc Tuân không thể chết, bởi vì anh ấy chết, Lê Hương sẽ thống khổ.



Cho nên, chỉ có thể để anh thay Mạc Tuân.



“Ngũ Vũ, cậu lui xuống đi.”



“Chủ tử, thực sự không thể!” Ngũ Vũ sắp quỳ xuống.



Mạc Tử Tiễn tâm ý đã quyết, bắt luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản anh, anh vươn tay, cầm Liễu Hiên Viên Kiếm, sau đó chậm rãi dùng sức.



Hiên Viên Kiếm từ trong kẽ đất chậm rãi bị rút ra, toàn bộ tổ miếu lại bắt đầu rung rung.



Cổ họng Mạc Tử Tiễn ngai ngái, phốc một tiếng, rất nhanh đã hộc ra một búng máu.



Viền mắt Ngũ Vũ đỏ bừng: “Chủ tử!”



Mạc Tử Tiễn lấy mu bàn tay lau máu ở bên khóe môi, sau đó dùng hết khí lực toàn thân, chậm rãi kiên định rút Hiên Viên Kiếm ra.



Tổ miếu phát ra động đất nhỏ, rất nhanh nửa bầu trời Hoa Tây đều bị T nhiêm đỏ, kỳ quan như vậy khiên mọi người đều vây xem.



Tất cả mọi người từ trong nhà đi ra, ngắng đầu nhìn rặng mây đỏ đầy trời, nghị luận ầm ï.



“Mấy người mau nhìn, nơi đó làm sao vậy?”



“Thiên đạo dị tượng, như là có chuyện gì lớn sắp xảy ral”



Thượng Quan Đằng bị chuốc rất nhiều rượu, đã hơi say, lúc này có người vội vã chạy tới, kinh hoảng nói: “Quận Chúa, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn, Hiên Viên Kiếm bị rút ra rồi!”



Cái gì?



Ẫ Thượng Quan Đăng cả người từ trên ghế đứng phát lên, gã sợ đến mức đỗ mồ hôi lạnh cả người, men say ban nãy cũng thanh tỉnh hơn phân nửa.
Chương 1807:

Thượng Quan Đằng vội vã chạy ra ngoài, bởi vì chạy quá gấp, thiếu chút nữa ngã sắp mặt.

Gã đẩy đoàn người ra, ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy rặng mây đỏ càng ngày càng đỏ, như là máu nhuộm đại địa.

Toi rồi!

Trái tim Thượng Quan Đằng trầm xuống, gã biết Hiên Viên Kiếm phong ấn trong tổ miếu trăm năm hơn đã bị rút lộ.

Hiên Viên rút, Lan Lâu hiện.

Năm đó Lan Lâu biến mất ở trên biển, lúc này, quyền thổ mà đến, ưu việt xông vào ánh mắt thế nhân.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Trong lòng Thượng Quan Đằng đã nhấc lên sóng gió kinh hoàng, là ai rút Hiên Viên Kiếm ra?

Mạc Tuân đã chết, trên đời này sẽ không có ai sở hữu dòng máu Xích Tử nữa, rốt cuộc là người nào rút Liễu Hiên Viên Kiếm ra?

“Người đâu! Mau tới!” Thượng Quan Đẳng hét lớn.

“Vâng, Quận Chúa.” Thủ hạ nhanh chóng vọt tới.

“Mau chóng chạy đến tổ miếu, phong tỏa cửa thành, ta muốn tra, ta muốn bắt kẻ này tới!”

Lúc này người bên cạnh hét lên một tiếng: “Mấy người mau nhìn kìa, nơi đó, ảo ảnh! Trời ạt”

Thượng Quan Đằng giương mắt nhìn, chỉ thấy phía trước ở bờ sông Lạc Thủy, con sông dài cuồn cuộn chảy về hướng đông, trên mặt nước tầng sương dày đặc dần dần tiêu tán, tầm nhìn càng thêm rõ ràng.

Lúc này trăng chiếu sáng trên cao, nước sông trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, giỗng như lóe lên kim quang, xinh đẹp đến không chân thật.

Điểm cuối của bờ sông, từ từ xuất hiện một ảo ảnh của thành phố dưới đáy sông, càng như là một đất nước, một đất nước đẹp như tiên cảnh nhân gian.

Cuộc hôn lễ này cũng có trưởng bồi lớn tuổi tới tham gia, bọn họ si ngốc nhìn ảo ảnh trên sông kia, khiếp sợ thốt lên: “Lan… Lan Lâu Cổ Quốc!”

Lời này vừa rơi xuống, trong nháy mắt khơi dậy từng con sóng lớn.

Thượng Quan Đằng lảo đảo, không kịp rồi, cái gì cũng không kịp nữa rồi, Lan Lâu đã xuất hiện!

Lê Hương đã dịch dung, sau đó ngụy trang thành một nha hoàn từ hoàng thành chạy ra ngoài, cô là có nghỉ ngờ, bởi vì đường ra hoàng thành quá thuận lợi, một chút nguy hiểm cũng không có.

Nhưng, ngày hôm nay đại hôn, tất cả mọi người đều đi uống rượu, phòng bị chắc chắn sẽ buông lỏng, cũng có thể hiểu được.

Lê Hương chạy với tốc độ nhanh nhất tới bờ sông Lạc Thủy, Tình Nhi và người Lan Lâu đã chờ ở nơi này đã lâu.

Tình Nhi nhanh chóng tiến lên đón: “Công Chúa Điện Hạ, người rốt cuộc đã Ơi”: “Tình Nhi, có tìm được Mạc tiên sinh hay không?” Đây là điều Lê Hương quan tâm nhất.

“Công Chúa, đã tìm được, đang chạy tới trên đường.”

Thật tốt quá!

Lê Hương nhất định phải mang Mạc Tuân đi.

Lúc này có người vội vã chạy tới: “Công Chúa, không xong rồi.”

“Xảy ra chuyện gì? Mạc tiên sinh đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK