Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2380:

 

Toàn trường an tĩnh, Cố Dạ Cẩn cầm cúp trong tay, đi tới trước micro, cất giọng từ tính: “Không sai, ngày hôm nay tôi thay… vợ tôi tới nhận giải.”

 

Tôi thay vợ tôi tới nhận giải.

 

Những lời này trong chốc lát khơi dậy hàng trăm hàng ngàn cơn sóng, toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ còn không biết Cố Dạ Cần và Diệp Linh đã kết hôn, bọn họ còn không biết Diệp Linh đã trở thành Cố thái thái.

 

Lúc này Diệp Linh đã tỉnh, tối hôm qua là một đêm hoang đường, cái vớ ren đen cô mặc bị vô tình vứt trên thảm phòng ngủ, còn nát bươm từng mảnh từng mảnh.

 

Loại quần áo này, đại khái chỉ dùng được một lần.

 

Diệp Linh ở trên giường lớn mềm mại ngồi dậy, cô nhìn dấu hôn trên người, không khỏi có chút hối hận, cô không nên đi trêu chọc người đàn ông Có Dạ Cần kia.

 

Mặc kệ cô cho thế nào, anh đều như một sói đói ăn không no.

 

Cô còn phải đi tham gia buổi lễ trao giải, phải mặc lễ phục, nhưng mấy dấu hôn này làm sao mà che, Diệp Linh khổ não.

 

Lúc này Diệp Linh đột nhiên thấy được thời gian, đầu nhỏ của cô “ong” một cái tiếng, trực tiếp mắt đi suy nghĩ.

 

Cô đến muộn rồi!

 

Trời ạ, hiện tại lễ trao giải chắc đã xong xuôi cả rồi, vậy mà cô vẫn còn ở trên giường, cô đã trễ ri!

 

Có Dạ Cần vì sao không gọi cô?

 

Diệp Linh mở điện thoại lên, trong điện thoại có mấy trăm cuộc gọi, đều là Hoa tỷ gọi.

 

Diệp Linh lúc này từ trên giường nhảy xuống, mở cửa phòng: “Có Dạ Cẩn! Có Dạ Cẩn!”

 

Cô có chút hoài nghi Cố Dạ Cần là cố ý, tối hôm qua anh dù đồng ý để cô mặc lễ phục rồi, nhưng cô mặc hay không mặc cũng không phải là vấn đề của anh.

 

Con cáo già phúc hắc này!

 

Diệp Linh chầm chậm xuống lầu, lúc này trong phòng khách truyền đến tiếng nói non nót: “Mẹ.”

 

Tiểu Điềm Điềm ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, đôi mắt to tròn vui vẻ nhìn cô, một bàn tay nhỏ bé trắng noãn chỉ vào TV, khúc khích cười nói: “Mẹ ơi, là ba ba.”

 

Diệp Linh đi xuống, ngắng đầu nhìn lại.

 

Cô nhìn thấy Có Dạ Cẩn.

 

Hiện tại TV trong phòng khách đang phát sóng trực tiếp lấy buổi lễ trao giải lần này, khuôn mặt tuần tú quen thuộc tận xương kia của Cô Dạ Cân xuât hiện trên màn hình TVV, người dẫn Chương trình kinh ngạc nói: “Trời ạ, Diệp Mỹ Nhân đã trở thành Cố thái thái, vậy…

 

vậy Cô tổng có lời nào… muốn nói với Cố thái thái không?”

 

Xuyên qua màn hình TV, Cố Dạ Cần nhìn lại, ánh mắt của anh phảng phát xuyên thấu tất cả rơi trên người cô, anh nhếch môi, chậm rãi cưng chiều lưu luyến nói: “Linh Linh, anh yêu em.”

 

“Linh Linh, I love you.”

 

“Linh Linh, Je T’aime.”

 

“Linh Linh,222.”…

 

Hàng mi dài của Diệp Linh rung động, cô thật không ngờ lúc này anh đứng trên sân khâu, ở trước mặt toàn thê giới, thành thạo đứng đắn dùng hơn 20 ngôn ngữ bày tỏ với cô, anh từng lần từng lần nói với cô câu kia — anh yêu em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK