Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 2110:

 

Anh cụp mắt liền hôn lên.

 

Diệp Linh liêu mạng tránh né: “Cô Dạ Cần, muốn chạm tôi cũng được, anh dẫn tôi đi gặp anh trai tôi trước đã.”

 

“Bớt nói nhảm, cho anh hôn rồi nói sau.” Cố Dạ Cẩn khàn khàn giọng, tìm được môi của cô liền hôn lên.

 

Ưm.

 

Từng hơi thở của Diệp Linh đã bị cướp đoạt, anh hôn mưa rên gió dữ, không hề dịu dàng, như là dã thú trằn trọc chà đạp môi cô, sau đó bá đạo cạy ra hàm răng cô, ở bên trong điên cuồng công thành đoạt đắt.

 

Diệp Linh chống hai tay lên lồng ngực to lớn của anh, rất nhanh đã không thở gấp được.

 

Ngay lúc cô sắp thiếu dưỡng khí Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra.

 

Khu.

 

Khu khụ.

 

Đột nhiên hít được không khí, Diệp Linh khó chịu ho khan.

 

Cố Dạ Cẩn câu môi mỏng, khàn khàn cười nói: “Sorry, đã rất lâu rồi nên không khống chế được.”

 

Miệng anh nói thế nhưng trên tay không có chút ý tứ nào, đè nặng cô dùng sức hôn một cái, anh bắt đầu cởi cúc áo đồ ngủ cô: “Kế tiếp em phối hợp một chút, anh sẽ làm nhẹ.”

 

Diệp Linh chau hàng mày thanh tú, ấn bàn tay của anh: “Tôi muốn gặp anh trai tôi, tôi muốn thấy anh trai tôi…”

 

“Cố thái thái, em xác định đêm tân hôn ở trên giường anh đi gọi tên một người đàn ông khác?”

 

Diệp Linh bị kiềm hãm, siết quả đắm dùng sức đập anh hai cái, nhỏ giọng mắng: “Cố Dạ Cần, đó là anh trai tôi, anh biến thái à!”

 

Cố Dạ Cẩn cho cô đập, không tránh, anh tà khí nhướng mày: “Vậy anh còn là anh trai em đấy, nói một chút xem nào, người anh trai là anh đây cùng người anh Diệp Minh kia, em yêu người nào hơn?”

 

“…” Diệp Linh thực sự cảm thấy anh là tên biến thái, tâm thần!

 

Thấy cô không trả lời, Cố Dạ Cần chau mày kiếm lại: “Nghe nói em với anh em trước đây tình cảm rất tốt, có phải anh em trở về, sẽ không quan tâm đến anh nữa?”

 

Diệp Linh tức giận, bởi vì mỗi câu của anh đều rât chói tai: “Cô Dạ Cân, không cho phép anh dùng loại tâm tư dơ bản xấu xa nói anh trai tôi!”

 

Anh trai , anh trai , anh trai , Cố Dạ Cẩn đã cảm thấy trong lòng trong mắt của cô bây giờ cũng chỉ có người anh Diệp Minh kia rồi, vậy anh là cái gì?

 

Cố Dạ Cần tuyệt đối sẽ không để cho mình thất sủng, tuy anh hiện tại rất có cảm giác nguy cơ.

 

“Được rồi được rồi, anh em là người tốt, anh là phần tử xấu, anh là một kẻ khốn thích bắt nạt em, được chưa?” Cố Dạ Cần lần đầu tiên cảm thấy cúc áo vướng bận, anh thô lỗ vươn tay xé ra, trực tiếp xé đồ ngủ Diệp Linh.

 

Cơ bắp trắng nõn yêu kiều của cô gái lập tức lộ ra trước mất anh,, Cô Dạ Cân bị kích thích đuôi mắt đỏ lên, anh cúi người, vùi vào cổ cô, khàn khàn nói: “Hừ, anh cũng không quá hiếm lạ làm anh em, Cố thái thái, đổi miệng, gọi chồng cho anh nghe.”

 

Ngày ấy gọi điện cho Mạc Tuân, Lê Hương ngọt ngào gọi Mạc Tuân là chồng, lúc đó anh liền quỷ thần xui khiến suy nghĩ, sớm muộn cũng có một ngày để Diệp Linh cũng gọi anh là chồng.

 

“Không gọi! Tôi mới không cần gọi! Cố Dạ Cần, buông ra, anh nặng quá, anh làm tôi đau, tôi sẽ kiện anh… bạo lực gia đình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK