Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2292:

 

Diệp Linh đảo mắt trên người anh, sau đó giả bộ thờ ơ hỏi: “Anh không nhận LV của Vương Ny Nhi sao?”

 

Cố Dạ Cần nhìn cô một cái: “Tại sao tôi phải nhận?”

 

Khóe môi Diệp Linh hơi cong lên, song cô vòng hai tay trước ngực, nhướng chân mày lá liễu kỳ lạ quan sát Cố Dạ Cần trên dưới một phen: “Bót đi, trên mạng toàn là kiểu như anh.”

 

Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt tỏa sáng của cô, da thịt cô trắng nõn dưới ánh đèn rọi sáng ra càng thêm phấn nhuận sáng bóng, trên gương mặt anh tuấn dâng lên nét vui vẻ mềm mại, anh kiên nhẫn phụ họa nói: “Ò, cái gì mà kiểu như tôi?”

 

“Có người hỏi người đàn ông các anh, lập gia đình trước hay lập nghiệp trước, đàn ông các anh đáp, gặp quý nhân thì lập nghiệp trước; gặp ý trung nhân thì lập gia đình trước; còn gặp phú bà, lập gia đình và lập nghiệp luôn một thẻ!”

 

Cố Dạ Cần nhìn đôi môi đỏ mọng lúc mở lúc đóng của cô, cũng không để ý cô đang nói cái gì: “Vô cùng tốt.”

 

Anh vừa nói, vừa nhét viên kẹo vào trong cái miệng nhỏ của Diệp Linh.

 

“Anh cho tôi ăn… cái gì… Giọng Diệp Linh nhỏ dần, bởi vì cô cảm thấy kẹo trong miệng ăn thật ngon nha, chua chua ngọt ngọt.

 

“Tôi đi nâu cơm.” Chặn cái miệng nhỏ của cô xong xuôi, Cố Dạ Cẩn vào phòng bếp.

 

Diệp Linh càng ngày càng cảm thấy viên kẹo trong miệng ăn ngon, viên kẹo này hình như là anh lấy từ trong túi quần ra…

 

Trong túi quần anh còn để sẵn cả kẹo cho cô ăn sao?

 

Ưm.

 

Diệp Linh cảm thấy viên kẹo này thực sự quá ngọt rồi, trong miệng ngọt ngào, trong lòng càng ngọt hơn, cô xoay người trở về phòng mình.

 

Trong phòng, Diệp Linh đang lục tung đồ, cô đang tìm mấy món đồ… xa xỉ của mình.

 

Diệp Linh có rất nhiều đồ hiệu, trước đây kiểu mới giới hạn của các thương hiệu quốc tế nào cô cũng là người đầu tiên trong nước có được, nào là LV, CHANEL, GUCCI, HERMES… tùy cô chọn.

 

Thế nhưng lúc này tới trấn nhỏ, cô không mang theo đống đồ xa xỉ đó, tìm tới tìm lui, Diệp Linh chỉ tìm được một cái kính râm Prada, còn có một đôi giày cao gót thủy tinh CHANEL…

 

Cố Dạ Cẩn đã làm xong bữa tối, anh đang xới cơm, lúc này phía sau truyền đên một tiêng ho khan rât cô ý – khụ khụl Cố Dạ Cẩn xoay người, ở cạnh cửa thấy được Diệp Linh, anh khựng lại, bởi vì khuôn mặt lớn chừng bàn tay Diệp Linh mang một chiếc kính râm rất lớn.

 

Mang kính râm không thành vấn đề, nhưng bây giờ đã là… buổi tối.

 

“Khụ khụ!” Diệp Linh lại ho khan một tiếng, cô thẳng lưng, cả người giống như một con nhỏ ngạo mạn, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng đẩy kính râm lên: “A Sinh, anh thấy cái kính râm này của tôi đẹp không?”

 

Cố Dạ Cần đi tới, vươn bàn tay to sờ sờ cái trán cô: “Em không bị sốt đấy chứ, tối thui rồi còn mang kính râm cái gì?”

 

“.” Cái này là trọng điểm sao, trọng điểm là kính râm của cô là Prada, cái này đắt hơn gấp mấy lần cái túi LV trong tay Vương Ny Nhi kia đó?I

 

Tính toán một chút, chắc là anh hiện tại nghèo đến mức ngay cả thương hiệu Prada cũng không nhận ra, thôi thì tha thứ cho anh lần này đó! Cô phải làm một tiểu tiên nữ hiền lành.

 

“Kính râm ngoại trừ cản ánh nắng, cũng có thể… cản ánh sáng đó.” Diệp Linh cãi chày cãi cối một câu, sau đó nói đến rồi trọng điểm: “Cái kính râm này hình như rất đắt, lúc đó tôi mua tận máy số không phía sau ấy, ba bốn… năm sáu số gì đó ái…”

 

Nói rồi Diệp Linh cố ý ở trước mặt Cố Dạ Cần đưa ra bàn tay nhỏ bé, sau đó khoe khoang làm bộ đang đếm số.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK