Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1608:





Cô gái này dường như có cái bóng cỉa Liễu Anh Lạc mười chín tuổi, Liễu Anh Lạc mười chín tuổi trong tuổi xuân tươi đẹp nhất của đời mình gả cho Mạc Từ Tước.





Cô gái kia mặc váy dài màu trắng, mỹ lệ rung động lòng người, cô ta đi cạnh Mạc Từ Tước, không biết đang cùng Mạc Từ Tước nói gì, cười rất xinh đẹp.



vietwriter.vn






Trên gương mặt anh tuấn như đao khắc nét của Mạc Từ Tước cũng không có biểu tình gì, vô cùng đạm mạc.





Cô gái hai mắt sáng nhìn ông, tràn đầy đều là ông, như chim nhỏ nép vào người, sùng bái và mến mộ.





Liễu Anh Lạc cứng đờ tại chỗ, bà thật không ngờ chỉ một ngày không gặp, bên cạnh Mạc Từ Tước đã có một cô gái, cô gái này còn giống bà đến máy phần!





*Dì Anh Lạc, tiểu thư kia là ai vậy ạ, Bác Mạc sao lại ở cùng một tiểu thư xinh đẹp thế nhỉ?” Lê Hương hỏi.



vietwriter.vn






Liễu Anh Lạc không nói gì, tay bà rất lạnh, lạnh không hè nhiệt độ: “Lê Hương, chúng ta đi thôi.





*Dì Anh Lạc, dầu gì Bác Mạc cũng sắp bay về Hoa Tây mà, chúng ta để Bác Mạc đưa chúng ta đi một đoạn đường đi ạ!





Chuyên cơ Bác Mạc lại không cần trả tiền.”





*…” Liễu Anh Lạc hiện tại không muốn đi với Mạc Từ Tước nhất, bà muốn kéo Lê Hương.





Thế nhưng không còn kịp rồi, Lê Hương rất nhanh giơ: giơ tay nhỏ bé, còn lớn tiếng hô: “Bác Mạc, thật là đúng dịp a, chúng con ở đây ạ!”





Mạc Từ Tước quay đầu, đôi mắt u trầm nhìn qua đây, cuối cùng rơi trên người Liễu Anh Lạc.





Hiện tại bốn mắt nhìn nhau, Liễu Anh Lạc tái nhọt, Mạc Từ: Tước đạm mạc xa cách.





“Tiên sinh, là phu nhân và thiếu phu nhân.” Diệp quản gia đã nhận ra bầu không khí vi diệu, nên mở miệng nhắc nhở.





Mạc Từ Tước lúc này mới bước chân đi tới trước mặt Lê Hương và Anh Lạc.





“Bác Mạc, bác phải về Hoa Tây sao, bọn con cũng sắp trở về Hoa Tây, có thể ngồi chuyên cơ của bác một chút không ạ?” Lê Hương kéo cánh tay Liễu Anh Lạc hỏi.





Mạc Từ Tước mím môi môi mỏng, tích tự như kim nói hai chữ: “Có thể.”





Nói xong, ông xoay người sải bước đi vào, không hề có ý đợi các cô.





Liễu Anh Lạc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Mạc Từ Tước rời đi, vừa rồi ánh mắt ông nhìn bà rất lạnh, giống như nhìn một người xa lạ, từ trong xương lộ ra vẻ lạnh lùng.





Đã nhiều năm như vậy, dù chuyện gì xảy ra, ông vẫn nắm thật chặt tay bà, chẳng bao giờ buông lỏng.





Nhưng lúc này, Liễu Anh Lạc cảm thấy ông đã buông rồi.





Ông buông lỏng tay bà rồi.





Liễu Anh Lạc không biết sau một đêm kia đã xảy ra chuyện gì, thái độ ông đối với bà lại khác nhau trời vực như vậy.





“Dì Anh Lạc, chúng ta cũng vào thôi.” Lê Hương phảng phất cái gì cũng không biết, cô kéo Liễu Anh Lạc vào.





Trong chuyên cơ xa hoa.





Lê Hương cùng Anh Lạc ngồi chung một chỗ, Mạc Từ Tước ngồi cùng cô gái mỹ lệ làm động lòng người kia, cô gái kia tên Lý Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK