Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1856:

Cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho trợ lý Hoa tỷ của mình, muốn Hoa tỷ đưa chút thuốc qua đây.

Thế nhưng lúc này: “cốc cốc” hai tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Có người đang gõ cửa.

Người nào?

Diệp Linh buông xuống làn váy, đi tới mở ra cửa phòng nghỉ, ngoài cửa đứng nghiêm một thân ảnh cao to, là… Có Dạ Cần.

Cố Dạ Cẩn tới.

Đôi mắt yêu mị của Diệp Linh nhàn nhạt rơi vào khuôn mặt tuấn tú mang mắt kính đó, câu đôi môi đỏ mọng: “Cố tổng, sao anh lại tới đây?”

Trong tay Cố Dạ Cẩn mang theo một hòm thuốc nhỏ, ánh mắt đi xuống, rơi trên làn váy của cô: “Mắt cá chân em bị trật khớp rồi, cho tôi xem, tôi giúp em xử lý một chút.”

| Hàng mi Diệp Linh run lên, vừa rồi cô hoàn mỹ lừa gạt mọi người, lại không thể lừa gạt anh, anh nhìn ra cô bị thương.

Cố Dạ Cẩn mang theo hòm thuốc đã muốn đi vào, nhưng Diệp Linh không hề nhúc nhích, ngăn ở cửa chặn đường đi của anh lại: “Cố tổng, cô nam quả nữ, không tiện lắm.”

Cố Dạ Cẩn dừng bước chân lại, con ngươi thanh bằần rơi trên khuôn mặt nhỏ minh diễm của cô, anh khẽ chau mày: “Nghĩ gì thé, tôi hiện tại không có hứng thú với xác chết, để cho tôi vào, chân của em không đau à?”

Diệp Linh giơ tay lên, dịch mái tóc bên b quai hàm ra sau vành tai trăng như tuyết: “Cố tổng, việc này anh không nhất định phải phải tự mình làm, gọi một bác sĩ qua đây, họ còn làm tốt hơn anh.”

Cố Dạ Cần nhìn cô một cái, sau đó trực tiếp vươn bàn tay giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô ra ngoài.

Diệp Linh bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước, Cố Dạ Cẩn liền vươn cánh tay ôm eo nhỏ của cô, ung dung nhắc cô lên, ôm đến bên góc tường, để cô đứng dựa trên vách tường.

“Vậy tôi không vào, em đi ra, được chưa?”

Nói rồi anh liền cúi người xuống, quỳ gối trước mặt cô, sau đó vươn tay nhẹ nhàng cầm mắt cá phải bị thương của cô.

Thấy cô đi cao gót cao để múa như vậy, ngón tay anh cuộn lại, linh hoạt tháo sợi dây chuyền pha lê đang treo trên mắt cá chân của cô xuống.

Anh nhẹ nhàng giúp cô cởi đôi giày cao gót pha lê, sau đó đặt bàn chân nhỏ bé mát lạnh của cô vào lòng bàn tay, bắt đầu kiểm tra mắt cá chân sưng đỏ của cô.

Diệp Linh không giãy giụa nữa, nói hay giãy giụa lúc này cũng là làm kiêu, huống hồ người đau là mình.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, chuỗi động tác này anh làm nước chảy mây trôi, dù sao trước đây cũng đã làm rất nhiều lần với cô.

Lê Hương nói không sai, yêu anh không phải là lỗi của cô, cô gái nào trong sinh mệnh đột nhiên xông vào một người đàn ông tuần mỹ, cường đại, a nhiêu tiên, lại săn sóc bá đạo đên không chỗ nào không có mặt như vậy, có ai sẽ không động tâm?

Diệp Linh nhướng mày liễu cười nói: “Cố tổng, vì sao động tác của anh luôn thành thạo như vậy, dù là cởi áo lót của phụ nữ hay là cởi giày cao gót của phụ nữ, đều trôi chảy như thế?”

Diệp Linh cảm thấy người đàn ông Cố Dạ Cần này thực sự là không hề ngây thơ, người đàn ông khác đụng tới nút áo rườm rà của phụ nữ liền có vẻ luống cuống tay chân, chỉ có anh là khác, đúng là playboy!

Cố Dạ Cần nghiêm túc chuyên chú nắm mắt cá chân của cô, giúp cô bôi thuốc rượu, anh không ngắng đầu, chỉ là nhàn nhạt đáp một câu: “A, nhìn em \ mặc nhiêu rôi, đã ở trong lòng yên lặng diễn luyện rất nhiều lần làm thế nào cởi hết từng lớp áo trên người em, đáp án này, hài lòng chưa?”
Chương 1857:

*..” Diệp Linh im lặng đôi lát: “Cố tổng, cần tôi nhắc nhở anh một chút không, anh bây giờ là người đã có bạn gái rồi, đem ôn nhu săn sóc của anh dùng trên người ở bạn gái anh người ta gọi đó là chàng trai ấm áp, nếu như dùng ở người phụ nữ khác, thì gọi là cái điều hòa công cộng, là hải vương đấy.”

*Hải vương, điều hòa công cộng: từ lóng, chỉ những chàng trai lăng nhăng, bắt cá nhiều tay.

Có Dạ Cần xử lý tốt mắt cá chân của cô sau đó đứng dậy, nhét giày cao gót pha lê vào tay cô, ánh mắt anh rơi vào đôi môi lúc mở lúc đóng miệng của cô: “Nói đủ chưa, có muốn đến phòng tôi không, rồi từ từ nói với tôi?”

“… Anh bây giờ có hứng thú với xác chết rồi à?”

“Hứng thú đang nồng, hơn nữa em bây giờ dường như cũng không có… sức chống cự…”

“Ầm” một tiếng, Diệp Linh trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại.

– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Mạc Từ Tước không thích ăn ngọt, lớn như vậy cũng chưa từng ăn kẹo que, anh nhíu lên mày kiếm.

3 “Không ngọt sao?” Liêu Anh Lạc vươn tay, cầm kẹo que xuống, sau đó cô vươn lưỡi, liếm kẹo que một cái: “Rất ngọt mà.”

Đây chính là kẹo que anh vừa ăn xong, Mạc Từ Tước nhớ cái này hình như gọi… là hôn môi gián tiếp.

Ánh mắt của anh nhìn lướt qua đôi môi củ ấu của cô gái, rất nhanh đã dời đi ánh mắt, cô vẫn quá nhỏ, còn phải…đợi vài năm.

“Nhường đường! Nhường đường!” Lúc này có người vội vả xông tới.

Mạc Từ Tước nhanh chóng vươn tay, kéo Liễu Anh Lạc vào trong ngực mình.

3 Đây là lân đâu tiên anh chủ động ôm cô.

Đôi mắt hạnh ươn ướt của Liễu Anh Lạc nhìn anh cười: “A Tước, đây là năm đầu tiên của chúng ta.”

Tay Mạc Từ Tước rơi vào vòng eo thon khó khăn lắm mới nắm chặt của cô, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ: “Ừ.”

Năm đầu tiên của bọn họ.

Có Dạ Cần ăn sầm cánh cửa vào mặt, bị cô nhốt ở ngoài cửa.

Một tay đút trong túi quần, anh nhàn nhạt gợi lên môi mỏng, trong tròng mắt thanh bần tràn ra vài phần mềm mại: “Linh Linh.”

Anh ở ngoài cửa gọi tên cô.

Bên trong không ai đáp lại.

“Linh Linh, tôi đi đây.”

Bên trong vẫn không có người đáp.

Có Dạ Cần xoay người, rời đi.

Cố Dạ Cần đi, có một bóng người từ chô tôi đi ra, chính là Trân Viên Viên.

Màn múa còn chưa kết thúc, lúc Diệp Linh lui xuống sân khấu Có Dạ Cần liền theo sát đi theo, Trần Viên Viên sao còn ngồi yên được, cô ta cũng đi theo.

Chuyện xảy ra mới vừa rồi cô ta nhìn thấy cả rồi, cô ta nhìn thấy Cố Dạ Cần cao cao tại thượng lại quỳ gối trước mặt Diệp Linh, hình ảnh này trùng kích cảm giác, Diệp Linh một thân mặc váy đen tựa vào vách tường, mà anh âu phục, tựa như ky sĩ hắc mã vì cô mở mang bờ cối.

Trần Viên Viên trong lòng ghen ghét đến nôn ra máu rồi, cô ta đến tận bây giờ giữa đôi ngụy huynh muội là cắm ky đến vậy, fetish kia của Cố Dạ Cần, tiếng “anh trai” kia, đều bởi vì Diệp Linh mà Có.
Chương 1858:



Đêm đó cô ta quỳ gối trên ghế sa lon lấy lòng anh, trong tròng mắt anh đỏ tươi, ham muốn nóng bỏng, dường như xuyên qua cô ta đang nhìn một người khác, hiện tại Trần Viên Viên đã biết, người đó chính là Diệp Linh.



Trần Viên Viên không rõ, bọn họ cũng không phải anh em ruột, nếu như anh thực sự muốn, Diệp Linh cho anh, dễ như trở bàn tay.



Trần Viên Viên không rõ, vì sao anh muốn nuôi dưỡng Diệp Linh ở bên cạnh mình, tình nguyện đi tìm thế thân, chịu đựng không đụng vào cô?



Trần Viên Viên cũng không hiểu, vì sao Diệp Linh không cho anh đụng, cô sao có thê cam lòng cho không cho anh đụng?



Diệp Linh ra cửa, đi toilet.



Cô đứng trước đài rửa mặt, dùng nước lạnh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của mình, lúc này cửa phía sau “cạch” một tiếng mở ra, có người đi vào.



Diệp Linh ngẳng đầu, cô xuyên qua mặt kính thấy được người đến, là Trần Viên Viên tức giận cùng ghen tuông.



Trên khuôn mặt nhỏ mềm mị của Diệp Linh không có biểu tình gì, cô đóng vòi nước, sau đó lấy khăn giấy lau chùi bọt nước trên tay mình.



Trân Viên Viên quan sát kỹ Diệp Linh, thịnh thế mỹ nhan của Diệp Linh thường thấy trên phim ảnh TV, báo chí, thuận tay đều có thể thấy được mặt cô, phàm là nơi cô ra sân, đều kèm theo tiếng thét chói tai.



Trên phương tiện truyền thông Diệp Linh đều sẽ trang điểm, thế nhưng lúc này Diệp Linh không thoa phấn tô son, không nghĩ tới Diệp Linh không trang điểm lại còn mỹ lệ hơn cả đã trang điểm.



Da thịt Diệp Linh vốn căng mọng nước, trắng nõn mềm mịn như mỡ dê, ngũ quan của cô sắc sảo đến lóa mắt, nhất là cặp mắt kia trời sinh yêu mị, câu hồn phách người, Diệp Linh rất chú trọng bảo dưỡng, mỗi một sợi tóc đến đầu ngón chân của cô, không gì không đẹp.



Trần Viên Viên lại nhìn dáng người của Diệp Linh, dáng người được vòng giải trí công nhận là hoàng kim kia, bị đám giám đốc lén lút xưng là “vưu vật”, Diệp Linh thực sự là ngực tấn công, mông phòng thủ, bộ ngực oánh nhuận phập phòng, bờ mông lại cong tròn căng nầy, vòng eo lại thắt chặt như đáy lưng ong, làm cho đàn ông nhìn liền xúc động muốn bóp gãy.



Trần Viên Viên cảm giác mình sai rồi, cô ta chớ nên nhìn, nhìn chính là tự tìm ngược.



Đố kị to lớn tràn mà đến, hai cái tay xuôi ở bên người Trần Viên Viên đã siết thành quyền thật chặt, cô ta oán hận nhìn chằm chằm Diệp Linh, nhưng cố tình Diệp Linh lại xem cô ta như không khí.



Đúng là… khinh người quá đáng!



Trần Viên Viên đành phải mở miệng: “Diệp Linh, cô biết tôi là ai không, tôi tên là Trần Viên Viên, tôi là bạn gái hiện tại của Cố Dạ Cẩn!”



Diệp Linh lau khô tay, vứt giấy vào trong sọt rác, cô ngước mát, thờ ơ liếc Trần Viên Viên: “Cho nên?”



“Cho nên, cô về sau cách xa Cố Dạ Cần một chút!”



Nghe được câu này, Diệp Linh chậm rãi tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Trần Viên Viên, cô lười biếng nhếch đôi môi đỏ mọng: “Vậy Cố Dạ Cẩn biết cô bây giờ lấy cái danh bạn gái anh ấy chạy đến trước mặt tôi tới ầm ï không?”



` Trân Viên Viên cứng đờ, như bị điểm trúng tử huyệt.



Sau đêm đó, anh chỉ phái thư ký đưa dây chuyền đến, sau đó liền mang cô ta tới Phượng Vũ Cung, anh cũng chưa từng nói với cô ta, ha, anh đã từng nói một câu – Linh Linh là em gái tôi, cô ấy bị tôi chiều hư rồi, nên cô phải nhịn cô ấy, hiểu chưa?



Dáng vẻ phách lối của Trần Viên Viên vừa rồi trong nháy mắt giảm đi phân nửa, đồng thời trong lòng lại có chút sợ hãi.



Nhưng lòng ghen ty không cam lòng của phụ nữ nhanh chóng chiến thắng lý trí, Trần Viên Viên hất tay nói: “Diệp Linh, cô đừng cho tôi không biết chuyện Ộ – : Ễ giữa cô và Cô Dạ Cân, Cô Dạ Cân chỉ là anh trai trên danh nghĩa của cô, mà cô lại thích trộm thịt sống*, trộm đến trên đầu anh trai mình. Cô có tin tôi sẽ đưa chuyện này ra truyền thông, đến lúc đó cô nhất định sẽ chết!”
Chương 1859:

*Trộm thịt sống: Là phép ẩn dụ giữa những người đàn ông và phụ nữ đã làm điều gì đó trái với các quy tắc ứng xử hoặc trái với đạo đức.

Trần Viên Viên đang uy hiếp, dù sao Diệp Linh là đại minh tỉnh, có lưu lượng rất cao.

Diệp Linh không có biểu tình gì, ngược lại rất hứng thú nhướng chân mày lá liễu mị nhân: “Vậy cô đi đi, đi ngay bây giờ, tôi ở chỗ này chờ.”

. h “CôI” Trân Viên Viên cảm thây Diệp Linh thật sự không sợ gì, đương nhiên, cô ta cũng không dám, cô ta còn chưa muốn chết.

“Trần Viên Viên, nếu như tôi là cô, cũng sẽ không nhạt nheo chạy tới trước mình nói với tôi cô là bạn gái của Có Dạ Cần, cô nên dành thời gian trên người Cố Dạ Cần, để Cố Dạ Cẩn mang theo cô đến trước mặt tôi, để anh ấy chính mồm nói với tôi, cô là bạn gái của anh ấy, như vậy, tôi sẽ không cảm thấy cô… vừa đáng thương lại buồn cười.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Viên Viên trong nháy mắt biến thành trắng đỏ đan xen, miệng của Diệp Linh thật đúng rất độc.

Lúc này Diệp Linh sửa lại một chút làn váy mình: “Không sao chứ, không có chuyện thì tôi đi.”

Nói xong, Diệp Linh trực tiếp rời đi.

Trận chiến này, Trần Viên Viên xông đến hùng hủ, lại một quyền đập trên bông vải, Diệp Linh không đau không ngứa, cô ta ngược lại tức đến chết.

Trần Viên Viên hiện tại cảm thấy quá có cảm giác nguy cơ, chỉ cần Diệp Linh ở một ngày, cô ta bất cứ lúc nào đều có thể bị ném bỏ.

Từ lúc theo Có Dạ Cần, cô ta mỗi ngày đều ra vào giới thượng lưu, ngợp trong vàng son, cô ta đã bắt đầu tham luyến cuộc sống như thế, càng tham luyến ề _ người đàn ông Cô Dạ Cân này.

Trần Viên Viên nhìn hướng Diệp Linh biến mắt, lộ ra biểu tình phẫn hận.

Diệp Linh về tới trong phòng mình, cô muốn tắm bồn hoa hồng, bởi vì cô bị dị ứng với vài loại phấn hoa, cho nên chỉ định một loại cây hoa hồng, Hoa tỷ đi lây.

Thế nhưng, Hoa tỷ tay không mà về.

Diệp Linh cầm một cái kẹp kim loại, tùy ý kẹp mái tóc quăn lên: “Hoa tỷ, chị sao Vậy, xem ra… hoa không có, còn có người chọc chị tức giận.”

Hoa tỷ đặt mông ngồi xuống ghé, cả : giận nói: “Linh Linh, em nói còn có thê là ai, còn không phải là tân sủng Trần Viên Viên kia của Cố tổng sao, cô ta thấy chị cầm hoa hồng, liền đoạt với Gh\lỆP “Vậy đoạt đi, Hoa tỷ chúng ta đoạt tài nguyên cho tới bây giờ chưa từng thua lẽ nào lại thua?” Diệp Linh cười nói.

Hoa tỷ đi tới, gõ trán Diệp Linh: “Em còn có tâm tình nói đùa, Trần Viên Viên kia nói cô ta chỉ thích loại hoa hồng kia, buổi tối muốn tắm bồn hoa hồng uyên ương với Cố tổng, cô ta vừa nói như vậy, những nhân viên kia liền đưa hoa cho cô ta.”

Hoa tỷ nhớ tới dáng vẻ chân chó vừa rồi của đám nhân viên kia liền nồi giận, mặt của bọn họ khi đưa hoa hồng còn có biểu tình – có đủ không? Có muốn lấy thêm một bó nữa không?

Trần Viên Viên vênh váo ngoắc cái mông đi trước mặt chị.

Hoa tỷ ở vòng giải trí đã nhiều năm như vậy, Diệp Linh mới xuất đạo đã bị Cố Dạ Cẩn tuyển làm người đại diện kim bài chính của Diệp Linh: “đoạt” vốn là nghề của chị, nghiêm túc đó!

Hoa tỷ đoạt tài nguyên đoạt đại ngôn cho tới bây giờ chưa từng thua lại bại bởi một ả tay mơ như Trần Viên Viên, chị cảm giác mình nhục nhã vô cùng.

_ ` Lý do của Trân Viên Viên còn là… tăm uyên ương cùng Cố Dạ Cần, lý do này quá độc, chị cũng không thể nói chị và Diệp Linh cùng nhau tắm uyên ương được!

Nói chung, lửa giận của Hoa tỷ rất lớn.
CHương 1860:



Nghe được ba chữ “tắm uyên ương” này, hàng mi Diệp Linh run lên, nhưng cô rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Bỏ đi Hoa tỷ, đừng rước bực vào người, đêm nay em không tắm bồn cũng được.”



“Linh Linh, từ khi nào em lại hiền như vậy hả? Không có tiền đồ!” Hoa tỷ yêu thích không buông tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trơn mềm của Diệp Linh, tỏ vẻ nghiêm phạt.



Diệp Linh không nói chuyện.



“Linh Linh, Cố tổng… em thực sự từ bở? Em phải suy nghĩ kỹ đấy, em không cần Cố tổng, người phụ nữ khác sẽ cần, câu slogan của chúng ta là gì…



cho dù là người đàn ông chúng ta không cần, cũng không thể những người phụ nữ khác được tiện sao?”



Hoa tỷ tây não nói.



Diệp Linh vẫn không lên tiếng.



“Linh Linh, Trần Viên Viên kia là tiểu nhân vật nơi nào chạy tới, em đã hiền đến mức để cho cô ta cưỡi trên đầu em làm trời làm đất rồi? Chị biết Diệp Linh còn chưa có xuất hiện đối thủ chân chính, Trần Viên Viên kia, chỉ cần em ” : nguyện ý, lập tức có thê làm cô ta biên mắt, nhưng em hết lần này tới lần khác giữ cô ta lại để mình khó chịu.”



Diệp Linh ngắng đầu, đôi mắt yêu mị rơi trên mặt Hoa tỷ: “Hoa tỷ, những lời này chị thu bao nhiêu tiền, nói đi, chị rốt cuộc người của em, hay là người của Cố Dạ Cần, anh ấy để cho chị nói như vậy à?”



Hoa tỷ cười, chị cũng biết, Diệp Linh cái gì cũng biết, chỉ là, cô vẫn chưa làm gì, đại khái… là do chưa nghĩ ra.



“Linh Linh, tin tưởng chị, hiện tại chị là người của em, bởi vì chị cảm giác theo em càng có tiền hơn, những lời này không lấy tiền, miễn phí, đều là lời tâm huyết của chị mày đấy, chị thề.”



“Có câu, đàn ông từ nhỏ giành sự nghiệp, mà phụ nữ, từ nhỏ là thu phục đàn ông, Linh Linh, chị muốn tặng những lời này cho em, tâm tư của Cố tổng đối với em em so với ai khác biết càng rõ hơn, chỉ cần em khế móc ngoéo, Có tổng liền giống một con chó Nhật vậy hấp ta hấp tấp chạy tới rồi.”



“Biến anh ta thành mũi tên nhọn trong tay em, đương nhiên… chị biết đây đối với em mà nói có hơi khó, bởi vì, em vẫn yêu anh ta.”



“Linh Linh, nghĩ rõ ràng đi, chí ít… phải chỉnh thứ diêm dúa đê tiện bên người Có tổng kia, ngày mai chị không muốn lại nhìn thấy các ả lại nhảy nhót ở đó, thực sự là đau đầu.”



Nói xong, Hoa tỷ rời đi.



Trong phòng chỉ còn sót Diệp Linh, Diệp Linh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, cô chậm rãi vươn tay, vòng lấy rồi chính mình.



Trong một phòng khác khác, Cố Dạ Cần đứng trước cửa số tay tháo cà vạt, lúc này thư ký riêng ở sau người hỏi: “Chủ tịch, chúng ta khi nào khởi hành trở về?”



Cố Dạ Cần không có biểu tình gì: “Diệp Linh nơi đó có động thái sao?”



“Không có, vẫn chưa nghe nói tin tức chuyến bay của Diệp tiểu thư, Lê tiểu Ỷ ` thư ở chỗ này, Diệp tiêu thư đoán chừng cũng ở chơi vài ngày.” Thư ký riêng nói.



“Vậy trước không đi, đợi vài ngày, nhiều người ở đây miệng tạp, vô cùng hỗn loạn…” Lời kế tiếp Cố Dạ Cẩn cũng không nói gì, thế nhưng thư ký riêng biết, đặt Diệp tiểu thư trong đám đàn ông này, chủ tịch nhất định là không yên lòng.



“Cố tổng.” Chợt Trần Viên Viên ỏn ẻn kêu một tiếng, trực tiếp từ phía sau ôm lấy vòng hông lớn của Cố Dạ Cần.



Thư ký riêng nhanh chóng lui xuống.



Hiện tại cà vạt vắt nơi cổ, Có Dạ Cần rũ mí mắt tuần mỹ cởi cúc ống tay áo sơ mi, ống tay áo cuộn lên mấy vòngg, lộ ra cánh tay anh bền chắc và trên đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, anh không nhìn Trần Viên Viên, thản nhiên nói: “Làm sao vậy?”



“Cố tổng.” Bàn tay Trần Viên Viên không an phận theo lồng ngực lớn của anh từ từ leo lên.
Chương 1861:

Không khí trong phòng, nhanh chóng trở nên mờ ám.

Lúc này Cố Dạ Cẩn quay người sang, cặp mắt lạnh kia nhìn cô ta một cái: “Thu cái tay lại, hôm nay không có tâm tình, cô về trước đi.”

: Bàn tay không an phận của Trân Viên Viên cứ như vậy cứng đờ ở giữa không trung, anh lại từ chối cô ta.

“Làm sao, nghe không hiểu lời tôi?” Có Dạ Cần chớp mắt.

Trần Viên Viên nhìn dáng vẻ bạc tình của anh, người đàn ông này đêm đó ham muốn tới nhanh bao nhiêu, hiện tại lại đi nhanh bấy nhiêu.

Hoa hồng mới vừa cướp được vẫn còn ở đó, Trần Viên Viên đắc chí vốn đang dự định thực sự tắm uyên ương với Cố Dạ Cần, giờ thì hay rồi, anh trực tiếp đuổi cô ta ra.

“Có tổng, em…” Trần Viên Viên còn muôn vì mình tranh thủ một cái.

Thế nhưng ánh mắt Cố Dạ Cẩn dần trầm, thờ ơ nhìn chòng chọc cô ta.

Da đầu Trần Viên Viên tê rằn, cô ta cảm giác anh đối với cô ta mắt đi tất cả kiên nhẫn, nên cô ta chịu đựng thất vọng và ủy khuất, xoay người đi ra bên ngoài.

Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại Cố Dạ Cần vang lên, tin WeChat.

Trong điện thoại anh có WeChat, trong WeChat chỉ có mỗi Diệp Linh.

Diệp Linh đã thật lâu không chủ động liên hệ anh, đây là lần đầu tiên.

Cổ họng Cố Dạ Cần khẽ động, tay đút vào trong túi quần, lấy điện thoại ra, đích thật là Diệp Linh gửi tới, còn là một Voice.

Cố Dạ Cẩn mở voice ra, vì vậy Trần Viên Viên vừa đi đến cửa bên liền nghe được giọng của mình – Diệp Linh, có Dạ Cần chỉ là anh trai trên danh nghĩa của cô, mà cô lại thích trộm thịt sống”, trộm đến trên đầu anh trai mình…..

Con ngươi Trần Viên Viên co rụt lại, đây là… lời cô ta ở trong phòng rửa tay mắng Diệp Linh, Diệp Linh vậy mà đã ghi âm rồi, còn trực tiếp gửi cho Cố Dạ Cảẳn!

Diệp Linh thực sự là… quá thâm!

Trần Viên Viên cứng ngắc xoay người, một giây kế tiếp cô ta đã nhìn thấy Cố Dạ Cần cao to đứng lặng trước cửa số Ẻ : nhẹ nhàng nâng lên mí mất, đôi mặt sâu như đầm sâu lạnh lẽo rơi trên mặt cô ta.

“Xoát” một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trần Viên Viên nanh trong nháy mắt lui đi tắt cả huyết sắc, trở nên trăng bệch: “Có… Cố tổng, anh nghe em giải thích…”

Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần, anh đứng ngược sáng, thần sắc trên mặt hết sức sơ nhạt: “Biết quan hệ giữa tôi và Diệp Linh?”

“Em…”

“Nếu biết quan hệ của chúng tôi, ai cho cô lá gan đi tìm cô ấy?”

“Em..”

“Ah,” Cô Dạ Cân từ trong cô họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Tôi nghĩ cô là một người thông minh, không ngờ lại là một heo ngu xuẩn, hiện tại tôi nói cho cô biết, người thích trộm thịt sống là tôi, nuôi dưỡng cô ấy ở bên người, mỗi một ngày tôi đều muốn trộm cô ấy.”

“Còn có, ai cho phép cô mắng cô ấy, cô gái tôi nâng ở trong lòng bàn tay nuôi lớn cho tới bây giờ đến cả tôi cũng không đành lòng mắng cô ấy một câu, như hôm nay cô ấy nhảy múa trước mặt nhiều người đàn ông như vậy, trong lòng tôi nếu không vui vẻ cũng không dám đổi sắc mặt mắng cô ấy một câu – Diệp Linh, em thật lẳng lơ!”

Trần Viên Viên hoảng sợ nhìn Cố Dạ Gan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK