Chương 2817:
Lâm Mặc xoay người, thiếu nữ cuộn trong góc phòng, đôi mắt trong suốt đang nhìn cậu.
“Tối hôm qua tôi không làm gì với cậu!?” Cậu khàn khàn hỏi.
MẠC Họa lăc đâu: “Không có, bọn mình cũng không có làm gì… Tối hôm qua cả người cậu lạnh, cho nên… cho nên tôi mới dùng cách đó sưởi ấm cho cậu..
Thì ra là vậy.
Lâm Mặc nhấp môi mỏng một cái: “Vậy về sau không cho phép cậu sưởi âm Ni người khác như vậy nữa!”
Tại sao cậu lại nói vậy?
Mạc Họa gật đầu như’ giã tỏi: ‘Đã biết.”
Cô sẽ không sưởi ấm cho người khác như vậy đâu, bởi vì là cậu, cho nên mới làm như vậy.
“Vừa rồi tôi sờ trán cậu còn nóng lắm, cậu sốt lại đây à?”
Lâm Mặc lắc đầu, ngốc quá đi, lần này cậu không phải phát sôt, mà là bị cô kích thích.
Lúc này Mạc Họa hít một hơi lạnh, hoảng sợ nhìn cậu: “Lâm Mặc, cậu…cậu chảy máu mũi!”
Góc hành lang ầm ï, dòng người không thôi, Mạc Họa, cứ như vậy ôm thiếu niên, để cậu nằm trên vai cô.
Ngoan, không sao đâu.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
“Trời ạ các anh mau nhìn, cô gái nhỏ kia có phải điên rội không, sao lại dám ôm cái tên cầm dao giết người kia?”
“Tên giết người đó thật đáng sợ, vừa rồi lúc đâm người đến mắt cũng chưa từng chớp.”
Cả người Lâm Mặc cứng ngắc không động, cô dịu dàng VÕ về cậu, chất giọng dịu dàng êm ái tựa như giọng mẹ khi còn bé nói chuyện v với cậu, đó là sự tốt đẹp và mềm mại ẩn sâu ở đáy lòng cậu.
Cơ thê cứng ngắc của Lâm Mặc từ từ buông lỏng xuông, như một người máy hiệu được tình cảm, cậu chậm rãi giơ tay lên, ôm Mạc Họa thật chặt Vào trong ngực mình.
Cậu chôn khuôn mặt tuần tú ở drong mái tóc nơi cần cô Mạc Họa, viền mất đã ươn ướt.
“Mạc Họa, tôi có phải rất đáng sợ không?” Cậu khàn khàn hỏi.
Cậu đã sớm muôn hỏi rôi, ngày ây ở trong quán rượu dáng vẻ cậu mật không chê đã từng bị cô thây được, cậu muốn hỏi, cậu là có phải rất đáng sợ không?
Cô có sợ không?
Mạc Họa vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng lắc đâu, thì thầm bền tai cậu: “Lâm Mặc, ở trong, mắt tôi, dáng vẻ cậu vì chị mình câm dao rất đẹp trai.”
Đúng vậy, ngày ây ở trong quán rượu cô đã cảm thầy như vậy, dáng vẻ cậu vì chị câm dao là đẹp trai nhật thiên hạ này.
Dù cho tất cả mọi người đều sợ hãi cậu, cô sẽ không sợ.
Hơn bốn năm trước, so với cậu hiện tại nhỏ hơn một chút, cậu đã câm dao cứu chị mình.
Mạc Họa đã sông đên từng này vận chưa từng gặp được thiêu niên như Lâm Mặc, chàng thiếu niên mang trong mình vẻ thăng trầm, thanh lạnh như Vậy, I một thân gai góc, bờ vai Lấy có thê chồng ! một mảnh trời, có thể vì người thân yêu mà liều mạng làm tất cả.
Lâm Mặc tô điểm vào cuộc sống vốn, đơn giản sạch sẽ của cô nét mực” nỗi bật nhất, rất nhiều năm sau làm Mạc Họa nhớ lại, vẫn cảm thấy cậu là pháo hoa rực rỡ nhất. trong mắt cô như cũ.
*Ở đây tác giả chơi chữ vì Mặc trong tên Lâm Mặc có nghĩa là mực, nét mực hoặc màu đen.
Lâm Mặc đã hoàn toàn thả lỏng người, nhờ cô mà cậu đã chữa được vệt thương lòng trong mình.