Mà em gái Triệu Hiểu Huyên nhưng lại bị làm hư, điêu ngoa tùy hứng không coi ai ra gì.
Nhưng mà Triệu Hiểu Nam, Triệu Hiểu Huyên, tên thật quả thật là anh em...
" Tốt a!" Cô đồng dạng cười thật ngọt ngào, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền bên cạnh.
Hai người kia rất rõ ràng đáy mắt đối phương có bao nhiêu chân tình, có bao nhiêu giả ý.
Một người thăm dò, một người phản thăm dò.
Một người trêu chọc, một người đón ý nói hùa.
Vứt bỏ hết thảy, thân thể hết sức chặt chẽ không trọng yếu, mấu chốt là người nào thua tâm trước người đó liền trận trò chơi này.
Hai người tựa vào thật sự gần, thân thể dán tại cùng nhau, khoảng cách hai khuôn mặt thậm chí không hơn 5cm.
Anh là thợ săn, cô cũng không cam lòng làm con mồi luôn vô cùng lo lắng chờ đợi.
Ít nhất tại giờ phút này Triệu Hiểu Nam nhìn chính là như vậy.
Hai người kia, không hề tương tự.
Anh là kẻ săn mồi, nhưng là cô là con thỏ giảo hoạt. Lúc ngươi cho là tìm đến sào huyệt của cô lại phát hiện, cô từ một chỗ khác chui ra.
Quá có ý tứ, lấy anh cùng Lãnh Vân Lâm làm bạn bè nhiều năm như vậy xem ra, bây giờ, anh ta cho dù có thể thắng lợi, cũng tuyệt đối là thắng thảm!
Mặc kệ anh ta yêu hay là không thích, chỉ cần động ý nghĩ muốn thắng, chỉ cần quan tâm, cũng ý nghĩa, anh ta đã mất đi tiên cơ.
"Uy, uy, hai người quá coi như không có tôi đi?" Anh bất mãn hừ một tiếng, nhưng mà ngữ điệu cũng không có biết bao mất hứng, ngược lại như là đang nhìn diễn trò một dạng.
"Nhìn cái gì vậy, có cái gì đẹp." Hai người này đồng thời quay đầu, đồng thời lên tiếng, đáy mắt, cũng đều không có tồn tại của anh ta.
Triệu Hiểu Nam bị hiểu ngầm giữa bọn họ làm vui vẻ.
Hai tên gia hỏa này thấy thế nào như thế nào đều đã cảm thấy được như là vợ chồng, nếu không như thế nào ngay cả mắng chửi người đều nói giống nhau?
"Không có việc gì không có việc gì." Triệu Hiểu Nam khoát tay, ngồi trên Ferrari của anh: "Các cậu từ từ ngoạn chơi."
Vừa muốn quay cửa kính xe xuống, anh bỗng nhiên quay đầu tới đây: "Yến hội từ thiện buổi tối thứ sáu cậu còn nhớ rõ đi?"
Lãnh Vân Lâm từ chối cho ý kiến.
Triệu Hiểu Nam nhìn nhìn anh ta, lại xem Mộ Thanh Vũ bên người anh ta, chỉ là cười cười: "Tối hôm đó, cha mẹ của cậu còn có cha mẹ tôi cùng với em gái kia của tôi cũng sẽ ở đây. Hơn nữa..."
Anh nói xong, còn cười lớn hơn: "Nghe nói, Lâm gia có vẻ như cũng được mời. Cá tính tiểu tử Lâm Vũ Thâm kia chỉ sợ là không sẽ dễ dàng buông tha cậu."
Anh lộ ra một cái biểu tình "Cậu biết", quả nhiên thấy mi tâm Lãnh Vân Lâm hơi hơi nhăn lại.
Như thế nào, đây là có thể coi là tính sổ sao?
Không chỉ là cha mẹ anh còn có sự tình Lâm gia trộn cùng một chỗ cũng đủ để cho anh phiền táo.
Anh ở một bên trầm mặc, Triệu Hiểu Huyên đã lái xe, cười to hung hãn mà đi: "Tôi tin tưởng cậu! Đến lúc đó nhìn cậu còn có vị bên cạnh cậu này rồi!"
Ô tô nhanh chóng chạy đi, lưu lại một màn bụi mù.
Mộ Thanh Vũ cùng Lãnh Vân Lâm nhìn phương hướng ô tô lái đi, cô tự nhiên cũng nghe được chuyện tình bữa yến hội thứ sáu kia.
Nói thật, cô căn bản không cần, dù sao cô cũng không phải bạn gái Lãnh Vân Lâm, cũng không muốn cùng anh phát triển tiếp xuống. Nếu cô thật muốn qua đi, chẳng qua gặp chiêu phá chiêu rồi!
Mộ Thanh Vũ tự nhiên cũng không muốn đi cái gì yến hội, bên kia đầm rồng hang hổ, cô mới không có hứng thú đi tìm tai vạ. Còn không bằng, về nhà đi chiếu cố Ân Ân.
Chẳng qua lúc Lãnh Vân Lâm quay đầu nhìn cô một cái: "Em muốn đi sao?