Không cần coi cô như đồ chơi, cho dù là lừa gạt cũng muốn cho cảm thụ cảm thụ không tới tâm chính mình.
Anh cúi đầu, khóe môi tại bên cạnh môi Mộ Thanh Vũ bồi hồi dạo chơi, đùa với cô, khi thì nhu tình mênh mang khi thì kịch liệt hữu lực.
Một cái hôn sâu, sau đó Lãnh Vân Lâm lưu luyến không rời buông tha Mộ Thanh Vũ, nhìn cô gái trong lòng trên mặt trắng nõn đỏ ửng lại còn ở đây, môi xinh xắn bởi vì hôn môi mà trở nên bóng loáng mê người, dùng lòng ngón tay khẽ vuốt vuốt môi cô hơi có chút sưng đỏ. Như là nụ hoa no đủ tách ra nhuỵ hoa.
Anh cúi người khẽ hôn trán Mộ Thanh Vũ một cái, ôn nhu nói: "Em cảm thấy được, nơi này như thế nào?"
Cô ngẩng đầu nhìn đến nụ cười ôn hòa vô cùng quen thuộc trên mặt Lãnh Vân Lâm. Màu xanh phương xa như một bộ tranh thuỷ mặc. Trên núi từng cái đèn đường chiếu ra màu vàng, từng chấm nhỏ tiến vào trên ban công hợp thành một cái bối cảnh hư ảo tốt đẹp, mà thân hình Lãnh Vân Lâm tươi cười lại cấu thành một hình ảnh ấm áp dị thường.
Bên cạnh ban công gieo trồng mảng lớn bóng cây. Gió nhẹ thổi qua, ánh trăng tại chạc cây bị sàng lọc thành một chút vết lốm đốm khiêu vũ trên thân thể cô.
Mặc dù Yến Thành ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng nơi này xem như tại khu vực xanh hoá. Từ phía sau của anh có thể nhìn đến thiên hà. Sao đầy trời chiếu đến trên thân anh giống như là trích tiên từ trên trời hạ phàm, tuấn tú cao hoa, anh tuấn không giống người phàm.
Có lẽ là bóng đêm quá xinh đẹp, có lẽ ánh mắt quá ôn nhu, Mộ Thanh Vũ tựa hồ tại trong ánh mắt Lãnh Vân Lâm thấy được sủng nịch cùng ôn nhu chân thật như thế.
Là vì lâu lắm lâu lắm đều không có người dùng ánh mắt như vậy nhìn cô sao? Cô cư nhiên bị mê hoặc, cư nhiên ở trong nháy mắt đó, đối với anh bỗng nhiên nổi lên ôn nhu hấp dẫn.
Lãnh Vân Lâm híp mắt phượng nhìn cô gái trong lồng ngực mình, sắc mặt đỏ hồng, một đôi mắt linh động giống như lây dính men say, môi hơi hơi mở ra, bộ dáng mê ly mà lo sợ nghi hoặc kia có chút giống chuột đồng ôm trái cây gặm, trong sạch mà vô tội.
Không biết vì sao, nhìn đến cô rơi xuống đầu mình mà hơi hơi đóng lại mắt, đôi tay kéo váy ngắn Mộ Thanh Vũ, xé rách trở ngại thuận lợi vuốt ve cơ thể trơn bóng như ngọc của Mộ Thanh Vũ lại từ từ dời đi xuống phía dưới, lướt qua cổ trắng nõn tham lam mút vào.
Mộ Thanh Vũ có phần mê hoặc, vô lực dựa vào mặt bàn cứng rắn dưới thân, hai tay gắt gao cầm lấy quần áo Lãnh Vân Lâm chống đỡ. Cô vô lực đẩy ra Lãnh Vân Lâm, thậm chí bởi vì Lãnh Vân Lâm mà cảm thấy được toàn thân nóng lên, môi của anh lưỡi của anh, bàn tay thô ráp của anh tựa hồ mang theo nhiệt độ cực nóng đưa tới cô một trận run rẩy.
Ngẫu nhiên vừa nhấc mắt nhìn đến trong tròng mắt của anh trong đen tối lại hỗn hợp nồng đậm cảm xúc thấy không rõ để cho Mộ Thanh Vũ một lần muốn lui bước, Lãnh Vân Lâm lại kiên định lôi kéo tay Mộ Thanh Vũ theo thân thể chính mình chậm rãi rơi xuống: "Bảo bối, em xem anh, hiện tại là anh."
Anh ngữ khí trầm thấp, khàn khàn, như là một ly rượu có chút đắng lại có ngọt nhiều hơn.
Cô nháy mắt mấy cái, chưa đáp lại, hỏa nhiệt của anh đã va chạm vào mềm mại của cô, có cường hãn ôn nhu.
Gió núi đánh úp lại, bóng cây lay động. Đường sông nơi xa tản mát ra hương hoa sen tự nhiên.
Thổi rối loạn sợi tóc của cô, bao trùm mặt cô. Lãnh Vân Lâm thậm chí sẽ dừng lại nhẹ nhàng gạt sợi tóc hỗn độn của cô ra sau tai.