Editor: Quỳnh NguyễnVăn phòng không có một bóng người, Mộ Thanh Vũ cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại Lý Tiêu Nhiên.Không phải cô không muốn gọi điện thoại cho Ân Ân mà là người nào đó thật sự quá dính người! Đã nói buổi sáng hôm nay mặc dù cô vẫn không có ở trong phòng làm việc, về sau lại cùng Trình Diệu Quân vội vàng công vụ, cũng không có thời gian đi liên hệ bọn họ.Hơn nữa, buổi sáng cái giờ kia Ân Ân phỏng chừng là ở nhà trẻ, cũng không tại bên người Lý Tiêu Nhiên.Nhìn xem đồng hồ, hiện tại đã 3 giờ rưỡi buổi chiều rồi.
Hội nghị thường kỳ bắt đầu nửa giờ, cô mới có thời gian lén lút đánh qua."Đô.
.
.
Đô.
.
." Điện thoại vang hai tiếng, sau đó thanh âm Lý Tiêu Nhiên ôn nhu từ đầu bên kia điện thoại truyền đến."Thanh Vũ, rốt cục em gọi điện trả lời rồi." Lý Tiêu Nhiên hơi oán giận nói."Xấu hổ Lý Tiêu Nhiên, gần đây bận quá, điện thoại di động hết pin cũng không biết, mãi cho đến vừa mới đầy pin mới nhìn tin nhắn anh."Mộ Thanh Vũ không nói gì, cô vẫn toàn thân tâm ứng phó Lãnh Vân Lâm, căn bản không có thời gian xem điện thoại di động, điện thoại di động rơi đến trên đất về sau vẫn sử dụng không phải cực kỳ thông thuận.
Cũng là vừa vặn từ công ty ra mới phát hiện, muốn đi sửa chữa, chỉ là không thời gian."Thanh Vũ, em khỏe hay không, vội vàng như vậy có chiếu cố tốt bản thân sao?""Ân, em tốt lắm, Lý Tiêu Nhiên, gần đây Ân Ân ngoan thôi?" Mộ Thanh Vũ tâm tâm niệm niệm, vẫn lại là con trai bảo bối chính mình.Nghe được Mộ Thanh Vũ nhanh như vậy hỏi Mộ Thượng Ân, trong lòng Lý Tiêu Nhiên có một tia chua xót, cô chung quy nhớ nhung không phải chính mình: "Ân Ân tốt lắm, cực kỳ ngoan cũng cực kỳ nghe lời, chỉ là nhớ em rồi."Nghe được Lý Tiêu Nhiên nói Mộ Thượng Ân nghĩ muốn chính mình, Mộ Thanh Vũ bỗng nhiên cảm thấy được hốc mắt lên men, rời khỏi con trai lâu như vậy, cô cũng rất nhớ con trai: "Ân Ân, Ân Ân bé có ở đây không?""Còn không có a, hôm nay nhà trẻ có cái hoạt động, anh đợi lát nữa lại đi."Mộ Thanh Vũ im lặng rồi.
Cô nguyên bản còn tưởng rằng có thể cùng Ân Ân nói chuyện phiếm, nhưng là không nghĩ tới.
.
."Thanh Vũ, em có đang nghe sao?" Lý Tiêu Nhiên nghe bên kia vẫn không có thanh âm, có chút lo lắng hỏi."Lý Tiêu Nhiên, em ở đây, vừa rồi tiến vào thang máy, tín hiệu có chút không tốt, anh nói cái gì rồi hả ?" Mộ Thanh Vũ ổn định cảm xúc chính mình nói."Ân, không có gì, chính là hỏi em khi nào thì trở về." Nói đến đây cái, Lý Tiêu Nhiên có chút xấu hổ."Ân, rất nhanh, cái hạng mục này sắp hoàn thành, chờ hoàn thành em là có thể đi trở về, anh cũng nói lại cho Ân Ân em rất nhớ bé, em trở về mang ăn ngon cho bé." Nhắc tới con trai, ngữ khí Mộ Thanh Vũ có một tia nhẹ nhàng."A..., đúng rồi, số tài khoản thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu?" Mộ Thanh Vũ bỗng nhiên hỏi một câu."Số thẻ ngân hàng?" Anh nghi hoặc." Đúng a, anh một đoạn thời gian này chiếu cố Ân Ân, em.
.
.""Em nếu là lại nói anh liền không chiếu cố Ân Ân rồi !" Lý Tiêu Nhiên như là nghe ra tới ý tứ của cô, anh nghiêm túc cự tuyệt.
"Hiện tại em cái gì cũng không được nghĩ, làm việc xong xuôi, sau đó chữa khỏi bệnh cho Ân Ân lại nói.""Cảm ơn." Cô lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia tình cảm.
"Thật sự cám ơn anh.""Uh`m, tốt, anh sẽ chiếu cố tốt Ân Ân, vẫn lại là câu nói kia, chiếu cố tốt bản thân." Lý Tiêu Nhiên tiếp tục lo lắng dặn Mộ Thanh Vũ." Tốt, em bận rồi, trước hết như vậy đi, tạm biệt.""Ân, tạm biệt." Lý Tiêu Nhiên mang theo không muốn cúp điện thoại..
Danh Sách Chương: