Hoặc là vì nhìn đến anh cũng có trải qua cái loại nhìn lên mà không thể được cũng giống như mình này để cho cô dần dần cảm thấy được, anh kỳ thật, coi như là người tốt.
Chút bất tri bất giác trong lúc đó không khí bỗng nhiên trở nên ám muội, cũng không biết có phải tại núi cao hay không, Lãnh Vân Lâm đứng lên, gió thổi qua giống như đem những cái chuyện tình sốt ruột này thổi tan tất cả.
Nhìn núi tuyết nguy nga phương xa chỉ cảm thấy chính mình có khoái hoạt quần lâm thiên hạ, đầy đủ cảm thụ được dũng cảm.
Lúc cúi đầu liền nhìn đến Mộ Thanh Vũ mặc dù hút dưỡng khí vẫn lại là có chút mệt mỏi như cũ, bộ dáng mềm mại mảnh mai kia không khỏi để cho lòng anh sinh vài phần sóng gợn.
Trái tim bị đè nén một trận, hô hấp dồn dập một trận, chẳng lẽ anh cũng thiếu khí?
"Thanh Vũ..." Thanh âm của anh mềm mại như bông vải, như là gia hỏa muốn ăn đường
"Làm sao vậy?" Nhìn đến sắc mặt anh có chút không bình thường ửng hồng, mím môi, đẹp mày kiếm hơi hơi nhăn lại, một bộ khó chịu.
"Anh cảm thấy được ngột ngạt khó thở!"
"Anh thiếu khí?" Mộ Thanh Vũ cũng là tình hình này, lập tức coi anh như người chung phòng bệnh, vội vàng đem bình dưỡng khí đưa cho anh một cái.
Đối phương hiển nhiên không để ý động tác của cô, chỉ là ngồi ở bên người cô, tuấn nhan tiếp cận càng ngày càng gần, ôm cánh tay của cô cũng càng ngày càng gấp: "Anh muốn hít dưỡng khí như vậy "
"Uh`m - - "
Môi vừa mới mở ra tính toán nói chuyện, đã bị người đàn ông chắn kín kẽ. Chỉ là, bây giờ Lãnh Vân Lâm hôn đến cực kỳ ôn nhu, nhắm mắt lại, cánh tay ôm cô, như là tiểu hài tử tại nhấm nháp bánh ngọt.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng mây trắng chiếu xạ ở trên thân hai người.
Mộ Thanh Vũ vụng trộm mở mắt, cô chợt phát hiện, khoảng cách Lãnh Vân Lâm cùng chính mình gần. Cô có thể đếm rõ lông mi anh nồng đậm, có thể thấy lông mi anh khẽ run, còn có thể thấy rõ ràng chóp mũi anh ma xát tại bên má cô.
Hô hấp quanh quẩn bên người cô, trong miệng anh vẫn là hương vị quen thuộc.
Cho dù cách quần áo, cô lại có thể cảm giác được rõ ràng, trái tim trong ngực anh từng phát từng phát đập hữu lực.
Có lẽ ngay từ đầu hai người là giao dịch tiền tài đáng xấu hổ. Nhưng mà, từ từ quen thuộc, tốt của anh, hư hỏng của anh, anh xấu tính làm cho người ta chán ghét, anh thái độ như gần như xa. Dần dần, đều đã tựa hồ, tìm được ngọn nguồn.
Nói trắng ra là, người đàn ông này cũng bất quá là một người đáng thương.
Nghĩ tới đây, tâm địa cô mềm, có lẽ là vì hai người đồng bệnh tương liên đi.
Lãnh Vân Lâm ôm cô, hôn, tay người đàn ông lộ ra lạnh lẽo, đến chỗ nào lại làm cho người ta hỏa nhiệt không thôi. Chút bất tri bất giác bàn tay anh nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, lòng ngón tay mềm mại khẽ cọ viền tai của cô để cho cô bắt đầu không ngừng run rẩy.
"Em thật đẹp..."
Cũng không biết là người nào động trước, đợi cho Mộ Thanh Vũ phản ứng kịp, Lãnh Vân Lâm cư nhiên đã kéo ra quần áo của cô, chôn đầu chính mình đi vào, môi nhẹ nhàng hút vai cô.
Gió núi thổi hơi lạnh.
" Chờ... Chờ một chút..."
Mộ Thanh Vũ gánh không được, sợ có người vừa vặn xuống núi bị gặp được. Dạo này, đánh dã chiến mặc dù không là cái chuyện lớn gì, nhưng là tại Tuyết Sơn tượng trưng cho cảm tình thánh khiết, trước mặt người đến người đi hỗn loạn... Cô thật đúng là sợ giấy báo cáo.