Một chuyến đi công tác này vài ngày phía trước là có vẻ vội vàng, ba bốn ngày sau đó có rảnh, anh tính toán mang theo cô đi chung quanh đi dạo.
Cảnh gần Shangri-La vẫn lại là rất nhiều, rất không dễ dàng mới đến một chuyến anh cũng không nghĩ cứ như vậy trở về.
"Hư." Anh tại bên tai cô nhẹ giọng. "Không cần nói gì. Nghe một chút tiếng gió này."
Hôm nay tiếp gọi điện thoại một ngày, cô cũng miệng khô lưỡi hanh, Lãnh Vân Lâm cho dù muốn cô nhảy ra nói một đoạn tấu đơn, cô cũng mặc kệ.
Hai người gần sát như vậy, không có người nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng gió cùng Phạn xướng, yên tĩnh như là dị thế một dạng.
Một trận tiếng chuông chói tai làm bừng tỉnh hai người từ ảo cảnh như vậy.
Lãnh Vân Lâm nhíu nhíu mày, rất không nghĩ muốn để ý tới chuông này. Nhưng mà thanh âm này lại càng lúc càng lớn, bất khuất, anh hồi lâu mới cuối cùng tiếp điện thoại: "Uy?"
Bên kia, là thanh âm Tô Tuyền Lăng: "Anh họ, anh ở gian phòng kia khách sạn? Em đã đến khách sạn rồi. Chi tiết về cái hợp đồng kia em còn cần thảo luận một chút với anh."
Lãnh Vân Lâm cau mày, hồi lâu mới nói: "Buổi tối đi, cùng nhau ăn cơm."
" Tốt, em đây tại nhà hàng Tây khách sạn chọn một chỗ ngồi."
"Uh`m." Cúp điện thoại, cái loại không khí yên tĩnh ôn hòa vừa mới này đã không có. Lãnh Vân Lâm nhíu nhíu mày vẻ mặt mất hứng.
"Đừng nhíu mày, nhíu mày nhiều nếp nhăn." Mộ Thanh Vũ xoay người lại cười cười. "Thời gian không còn sớm, đi đổi bộ quần áo, cà phê phỏng chừng đã nấu xong rồi. Em đi pha một ly cho anh, nghỉ ngơi một chút."
"Uh`m." Anh gật gật đầu, mày đẹp tựa hồ thật sự bởi vì câu này mà giãn ra rất nhiều.
Hai người rất nhanh thay đổi quần áo, mặc dù biết phụ nữ hẹn cùng nhau ăn cơm dưới lầu là Tô Tuyền Lăng. Nhưng mà cô nếu là làm thư ký của anh phải giúp để ý việc công chỗ khác, cũng không được cái gì dễ bàn, tất phải ở đây.
Tô Tuyền Lăng không thích cô, cũng cực kỳ bình thường. Thứ nhất, cô ta cho rằng chính mình cùng bọn họ không phải một thế giới, tự nhiên sẽ đối với cô cảm thấy bài xích cỏ dại loạn nhập. Thứ hai bạn tốt Triệu Hiểu Huyên của cô ta thích Lãnh Vân Lâm, Triệu Hiểu Huyên không thích cô, cô ta khẳng định là muốn giúp đỡ bạn tốt. Về phần thứ ba thôi, phỏng chừng chính là lần trước cô trước mặt cô ta đi thông đồng Triệu Hiểu Nam.
Cô có thể cảm giác ra Tô Tuyền Lăng người này mặc dù không có giương nanh múa vuốt như Triệu Hiểu Huyên nhưng là tuyệt đối so với Triệu Hiểu Huyên muốn phúc hắc thâm trầm rất nhiều! Người phụ nữ này khiêm tốn lại âm độc, thật sự cực kỳ khó đối phó.
Ôi chao, ai, ôi, dù sao cô cũng không có muốn cùng với Lãnh Vân Lâm, càng không nghĩ tới muốn đi trêu chọc Triệu Hiểu Nam.
Thời gian còn có, Mộ Thanh Vũ đi đến phòng tắm, đơn giản lau người gội đầu.
Bởi vì là biệt thự, có vài gian phòng, Lãnh Vân Lâm cũng đi cách vách tắm rửa một cái, ra ngoài thay quần áo.
Đi ra phòng tắm, vừa mới đi tới cửa đã phát hiện giường của cô bày một cái hòm thật to.
Vừa mở ra, bên trong là một váy liền áo xanh thẫm, thắt lưng bên hông là tơ tằm, sau cùng tà tà buộc lại một cái nơ con bướm, vạt áo là hơi có chút xù.
Giầy còn lại là màu trắng bạc, bốn phía đều là màu trắng bạc, ngân quang lóng lánh, ngọn đèn chiết xạ ở mặt trên càng phát ra ánh sáng ngọc.
Đồng thời bên cạnh còn có vòng cổ, còn lại là kim cương vỡ hợp thành hình trăng lưỡi liềm, vừa lúc từ điểm giữa bên trái xương quai xanh đến điểm giữa bên phải xương quai xanh.
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, thứ này là cái gì?