Cửa vừa mới khép lại, anh chợt đè cô trên ván cửa, tiếp theo cả thân thể liền đổ đi lên.
"Lãnh Vân.." lại là chữ "Lâm" còn không có nói ra đã bị anh chặn ở trong cổ họng.
Anh hôn đến cực kỳ dùng lực, cô không muốn, hai cái tay của anh liền nắm cổ tay cô ấn cổ tay cô ở trên ván cửa, toàn bộ thân thể hung hăng gần sát như là muốn nặn tất cả không khí trong ngực cô đi ra!
"Vân... Vân Lâm." Hơn nửa ngày anh rốt cục dời đi trận địa, nhưng là một ngụm cắn lấy cổ cô non mịn, mút gặm cắn như là muốn xé nát cô ăn đến trong bụng!
Anh không rõ chính anh vì cái gì sẽ tức giận như vậy, nhìn đến cô đối mặt mọi người khi đó yên thị mị hành, mà lại tại lúc đơn độc đối mặt chính mình, mặc dù bộ dáng giả bộ thuận theo, đáy mắt nhưng không có chính mình.....
Có lẽ vào thời điểm ban đầu, anh đã bị cô hấp dẫn, thật là bởi vì mắt cô quá giống Lạc Thanh Tuyết.
Nhất là buổi chiều cô mặc váy dài màu đen kia xuất hiện khi đó, bộ dáng thật sự là để cho anh vừa chấn kinh vừa mê hoặc, trái tim như là bị thương nặng!
Nhưng mà chiếc váy kia của cô lại bị cô tự tay xé nát rồi!
Làn váy bay xuống lúc, anh tựa hồ, thấy cô tại xé nát chỗ tương tự cô cùng một người khác.
Cô không mê hoặc, cô vẫn thanh tỉnh, cô chưa từng có vì muốn lấy lòng anh mà cố ý giả dạng chính mình thành một người khác!
Theo làn váy cô bay xuống, trừ bỏ Tô Tuyền Lăng hại cô bị cô cho không chịu nổi, còn có nhớ nhung trong lòng anh đối với một người khác!
Cô kiêu ngạo, cô quyến rũ, cô dưới mắt không còn ai!
Cô thà gãy không cong, cô cũng không nước chảy bèo trôi, cô độc nhất vô nhị!
Cô chính là cô!
Cô là Mộ Thanh Vũ!
Cô không phải cái người nào khác!
Mà anh cư nhiên phát hiện chính mình không hề chán ghét cô như vậy. Anh thậm chí còn có thể vì bạo lộ của cô mà tức giận, vì cô cười ngọt ngào đối với Triệu Hiểu Nam mà khó chịu!
Đúng vậy, anh chưa từng có một khắc so với lúc này vẫn còn thanh tỉnh!
Thanh tỉnh ý thức được, cô gái anh hôn là ai, cô gái trong lòng anh là người nào, cô gái anh muốn có được sắp điên mất là ai!
Cô gái này, cô gái này!
Hung ác hôn, sau đó anh thở hổn hển, ánh mắt đỏ đậm nhìn cô. Dựa vào gần như thế, tựa hồ muốn xuyên thấu qua mắt của cô nhìn đến chỗ sâu đáy mắt cô có phải chính mình hay không!
"Vân, Vân Lâm..." Hồi lâu, cô kịch liệt lên xuống trong ngực, cô bị anh ép được thật chặt, thậm chí còn khó thở.
Hành động của anh tới quá nhanh lại quá điên cuồng, cô căn bản không có chút nào chuẩn bị! Trước đó, cô thậm chí còn không biết, chính mình làm sao trêu chọc anh tức giận. Nhưng mà, một giây sau đã bị anh hung hăng ấn ở trên ván cửa hôn đến trời đen kịt!
Vừa nhấc mắt nhìn đến đáy mắt anh đỏ đậm, như là mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi mỹ vị! Phảng phất muốn phá gỡ tận xương cô nuốt vào bụng!
Cùng anh ở chung cũng có hai tuần, cô làm sao có thể đọc không được hàm nghĩa đáy mắt anh?
Nhà tư bản vạn đói có vẻ như lại đói bụng.
Nếu chỉ là muốn nói như vậy, kia cô trái lại thói quen rồi. Cô cư nhiên nâng lên chân, cong gối, nhẹ nhàng theo chân thon dài anh dời lên trên, dời lên trên mãi cho đến anh sắp sụp đổ, từ từ khẽ cọ.
Mí mắt vừa nhấc, khóe môi hơi vạch, trên mặt của cô xao động một chút nhẹ cười: "Muốn?"
Lãnh Vân Lâm trả lời là hầm hừ lườm cô một cái!