Editor: Quỳnh NguyễnThật tốt a!Mộ Thanh Vũ quả thực cao hứng muốn nhảy dựng lên, nhưng là, ở trong điện thoại, cô chỉ có thể nói: "Kia, để cho anh hảo hảo nghỉ ngơi.
Mỗi ngày tới bệnh viện, cũng cực kỳ vất vả."Trình Diệu Quân gật đầu: "Tôi sẽ chuyển lại anh.""Kia tạm biệt."Cúp điện thoại, Mộ Thanh Vũ thay đổi quần áo cao cổ, che khuất miệng vết thương trên cổ.
Tiếp theo ra cửa chính bệnh viện đưa tay chận một chiếc taxi, trước báo địa chỉ cửa hàng cô mua quà tặng cho Ân Ân.Mộ Thanh Vũ bấm điện thoại Lý Tiêu Nhiên, quay cửa kính xe xuống, gió theo cửa sổ thổi vào tới mang theo tóc dài Mộ Thanh Vũ làm càn bay lượn."Đô.
.
.
Đô.
.
."Thật lâu, điện thoại mới bị tiếp.Tiêu Nhiên, em là Mộ Thanh Vũ.""Thanh Vũ, em không phải nói hôm nay em trở về sao, như thế nào còn chưa có trở lại?" Lý Tiêu Nhiên xác nhận là Mộ Thanh Vũ, sau đó có chút nóng vội hỏi." Công việc em cũng giống anh, còn đang làm việc giao tiếp.
Hôm nay anh có rảnh sao?""Uh`m, công tác trọng yếu, không có việc gì, chúng ta đều đã lý giải." Lý Tiêu Nhiên vẫn lại là ôn nhu như vậy, khéo hiểu lòng người."Tiêu Nhiên, anh có khỏe không? Ân Ân tốt sao?" Mộ Thanh Vũ cắn môi hỏi."Chúng ta đều đã tốt lắm, còn em? Thanh Vũ, em có khỏe không? Công tác mệt sao?" Lý Tiêu Nhiên ân cần hỏi han."Em cũng tốt lắm, công tác không phải mệt chết đi chỉ là em rất muốn trở về.
.
."Cô càng ngày càng cảm thấy được, đi theo bên người Lãnh Vân Lâm chính mình càng phát ra không giống như là chính mình.Cô không thích cảm giác yếu đuối vô năng, cô.
.
.
.
.
Không nghĩ muốn thừa nhận cô đã bị Lãnh Vân Lâm động tâm.Nghe được thanh âm Mộ Thanh Vũ trở nên có chút trầm thấp, Lý Tiêu Nhiên vội vàng nói: "Thanh Vũ, anh tại tiếp Ân Ân, như thế này dẫn bé đi bệnh viện.
Bé ra, em muốn nói chuyện với bé hay không?"Lý Tiêu Nhiên mà nói, lập tức dời đi chua xót trong lòng Mộ Thanh Vũ, tình mẹ chiếm lĩnh toàn bộ: "Em muốn, đương nhiên muốn nói chuyện với Ân Ân!"" Tốt kia Thanh Vũ, em từ từ.
.
." Lý Tiêu Nhiên nghe thấy thanh âm Mộ Thanh Vũ bỗng nhiên trở nên tràn ngập lực lượng.Mộ Thanh Vũ nghe Lý Tiêu Nhiên đầu bên kia điện thoại không có nói nữa, nhưng là cẩn thận nghe có thể nghe thấy tiếng chuông khóa nhà trẻ tan học, còn có quá nhiều tiếng cười đứa nhỏ, tựa hồ có một cái giọng trẻ con, càng ngày càng tiếp cận Lý Tiêu Nhiên.Mộ Thanh Vũ nghe ra đến đây, cùng Lý Tiêu Nhiên nói chuyện với nhau, là thanh âm Mộ Thượng Ân! Mộ Thanh Vũ tâm tựa hồ bị tay vô hình gắt gao nắm bị cầm cao cao."Mẹ, mẹ, mẹ.
.
." Thanh âm Mộ Thượng Ân thanh thúy mà lại non nớt theo điện thoại đầu kia truyền đến."Ân Ân, là mẹ." Mộ Thanh Vũ cảm thấy được tâm chính mình khi nghe thấy Mộ Thượng Ân kêu chính mình mẹ liền để xuống."Mẹ, mẹ chừng nào thì trở về a, con nhớ mẹ, Ân Ân rất nhớ mẹ." Thanh âm Mộ Thượng Ân mang theo một chút nghẹn ngào, lâu dài chưa nghe thấy thanh âm Mộ Thanh Vũ, bé bỗng nhiên muốn khóc."Ân Ân, con có nghe chú Lý nói sao? Mẹ công tác còn không có kết thúc, chờ kết thúc mẹ liền đi trở về, Ân Ân muốn ngoan, biết không?" Mộ Thanh Vũ cũng chịu đựng chính mình muốn khóc, an ủi con trai bảo bối chính mình."Uh`m, mẹ, con kỳ ngoan, cũng cực kỳ nghe lời!" " Đúng không chú Lý?" Mộ Thượng Ân vừa hướng điện đang nói chuyện, vừa hỏi Lý Tiêu Nhiên bên cạnh.Lý Tiêu Nhiên cầm điện thoại trong tay Mộ Thượng Ân qua nói:.
Danh Sách Chương: