Editor: Quỳnh Nguyễn"Công tác vội vàng, cũng phải về nhà ăn cơm a, tối hôm nay trở về đi, liền hai ta." Tô Rừng Khải hơi quan tâm nói, một bên ám chỉ trong nhà không ai."Con an bài một phen thời gian đi." Bác sĩ Tô từ chối nói, thanh âm có chút lãnh đạm."Không được, ăn cơm với ba con còn muốn an bài thời gian?" Tô Rừng Khải có chút tức giận, âm điệu đề cao một chút, bất mãn nói."Con ngày hôm qua mới vừa làm một thủ thuật, hôm nay người bệnh có phản ứng bài xích, con phải quan sát tình huống người bệnh để tránh phát sinh nguy hiểm." Bác sĩ Tô xoa nhẹ trán, thanh âm vẫn rất lạnh như cũ.Kỳ thật bình thường anh làm xong chuyện phẫu thuật căn bản là sẽ không đi quản tình huống phía sau.
Dù sao làm một bác sĩ nếu ở trên bàn phẫu thuật không có để cho người bệnh xuất hiện nguy hiểm, trên cơ bản nhiệm vụ cũng hoàn thành hơn phân nửa rồi.Về phần tình huống sau khi phẫu thuật này thật sự là mỗi người khác nhau.
Cho dù anh dùng tài liệu giải phẫu tốt nhất, dùng phương thức phẫu thuật tinh chuẩn nhất cũng không có thể bảo chứng sau khi giải phẫu thành công người bệnh sẽ không phản ứng bài xích.
Tựa như có chút người sẽ dị ứng phấn hoa, nhưng là một cái khác sẽ không.Nhưng mà không biết vì cái gì, bây giờ bác sĩ Tô lại đối với đứa nhỏ bệnh nặng còn có gia đình đứa nhỏ để tâm rồi.Có lẽ là vì anh quanh năm đợi tại Mĩ quốc, Hoa kiều Mĩ quốc dù sao cũng là thiểu số, cũng không có quá nhiều cảm giác thân thiết.
Mà Mộ Thượng Ân là đứa nhỏ thứ nhất anh trị liệu sau khi trở về Trung Quốc, lại là một đứa nhỏ hiểu chuyện, cho nên anh mới đặc biệt để tâm đi?Về phần mẹ đứa nhỏ..
.
.Bác sĩ Tô nhíu nhíu mày, anh cũng không biết, chính mình vì cái gì sẽ đối với một phụ nữ như vậy cảm thấy hứng thú.
Lần đầu tiên gặp mặt anh rõ ràng cực kỳ mất hứng kinh ngạc cùng lo sợ nghi hoặc trong mắt cô.
Nhất là lúc anh về sau lại phát hiện bên người cô chí ít có hai người đàn ông, tâm tình của anh cực kỳ mất hứng, liền cảm thấy được đây là một cái phụ nữ thủy tính dương hoa ( lẳng lơ).
Con trai bệnh nặng cô cư nhiên còn có tâm lực đi ứng phó nhiều người đàn ông như vậy!Nhưng mà, khi anh thấy, cô tại lúc con trai bệnh nặng tan vỡ đến tột đỉnh, loại tâm tình kia nhất thời giống như là dầu bị lửa mạnh nấu, không thể nào xem cô chịu khổ!Anh là bác sĩ, rõ ràng đã xem quen sinh ly tử biệt, thăng trầm.
Nhưng mà, lại đối với Mộ Thanh Vũ khóc, một tiếng một tiếng, như là một thanh đao đâm vào trái tim anh!Anh lo lắng, anh thật sự lo lắng.Nếu không cùng cô bình an vượt qua 24 giờ, xác nhận Mộ Thượng Ân đã đã không có phản ứng bài xích, anh khó chịu.Nghe xong lời nói của anh, Tô Rừng Khải thoáng giáng xuống ngữ điệu nói: "Hôm nay làm phẫu thuật rồi hả ? Kia càng phải về nhà tới ăn chút, bồi bổ thân thể."Nghe khẩu khí Tô Rừng Khải mang theo uy nghiêm còn có một chút không cho cự tuyệt, bác sĩ Tô nhíu nhíu đầu mày, hồi lâu mới nói: "Vậy được rồi, một hồi con đi an bài một phen, rồi nói sau."Tô Rừng Khải nghe của anh nói, lại có chút mất hứng, hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy con mau trở lại, ba đã để cho đầu bếp chuẩn bị một bàn thức ăn ngon."Bác sĩ Tô không nói hai lời cúp điện thoại: "Con biết rõ, trước như vậy đi, con còn muốn đi thăm dò phòng."Bác sĩ Tô nhìn nhìn điện thoại di động, đặt nó trong túi tiền, đẩy ra cánh cửa hướng phòng bệnh đi đến.
Vốn anh chỉ cần tuần tra phòng bệnh, nhưng mà.
.
..
Danh Sách Chương: