Buổi sáng Lãnh Vân Lâm mua vòng cổ cấp cho cô kết quả cô lại cự tuyệt, lấy cớ là vì công sự.
Kết quả khoan hãy nói, Trình Diệu Quân gọi điện thoại cho anh nói là công ty có một cái đơn cần anh trở về lập tức xử lý. Sắc mặt Lãnh Vân Lâm trầm xuống chỉ có thể trước về công ty.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Lãnh Vân Lâm đầu cũng không nâng hừ một tiếng: "Anh bề bộn nhiều việc, em đi ra ngoài trước!"
Mộ Thanh Vũ nhìn thoáng qua Trình Diệu Quân bên cạnh Lãnh Vân Lâm, anh còn muốn làm không rõ ràng lắm tình hình, chỉ là cảm thấy được, hôm nay tổng giám đốc có vẻ như nộ khí có chút lớn.
Để cho cô ra ngoài, cô vui vẻ a, không cần hầu hạ người cớ sao mà không làm?
"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc..." tiếng bước chân phản ánh tốc độ Mộ Thanh Vũ chạy trốn.
Lãnh Vân Lâm nhìn đến cô nhanh chóng thoát đi như vậy lại là tức giận đến không được, cô gái này như thế nào không chịu để tâm như vậy?
Anh nhìn bóng lưng Mộ Thanh Vũ hồi lâu, Trình Diệu Quân còn tưởng rằng anh đang tự hỏi, vì thế dựa theo tần suất trước báo cáo cho anh. Lãnh Vân Lâm vẫn xuất thần như cũ, Trình Diệu Quân báo cáo hồi lâu bỗng nhiên cảm thấy được có phần không thích hợp, anh nhìn Lãnh Vân Lâm: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc?"
"A... A..., cậu nói đến chỗ nào rồi hả?" Lãnh Vân Lâm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trình Diệu Quân trợn trừng mắt, đem phân tư liệu kia đưa cho anh, Lãnh Vân Lâm trái lại tiếp nhận, chỉ là - -
"Khụ khụ." Trình Diệu Quân ho khan hai tiếng, nhắc nhở anh. "Tổng giám đốc, tư liệu của anh."
"Uh`m?" Lãnh Vân Lâm lúc này mới nhìn anh ta một cái.
" Tư liệu của anh, anh cầm lộn ngược."
"A...!" Lãnh Vân Lâm lập tức cầm tư liệu tới đây mà lại không có tiếp tục nói chuyện tình phân tư liệu này. Trình Diệu Quân xấu hổ hồi lâu mới nói: "Buổi tối, Tôn tổng liền xem phân hiệp nghị này, mời ngài đi khách sạn "Ngự thiện" đối diện ăn cơm nói chuyện. Ngài xem?"
Lãnh Vân Lâm vẫn cau mày như cũ, xem như vậy tựa hồ có phần không hài lòng lắm.
Trình Diệu Quân lập tức trả lời: "Tôi đây liền cùng Tôn tổng nói, ngài không rảnh?"
Lãnh Vân Lâm không có phản ứng, lúc Trình Diệu Quân cầm lấy điện thoại di động tính toán trả lời cho anh Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên đáp lại một câu: "Cậu nói, cô vì cái gì ý không hài lòng?"
"A? Người nào không hài lòng?" Trình Diệu Quân có phần ngây người, Tôn tổng cái này là anh ta dây dưa không ngớt cầu tới cửa. Bởi vì giá cả thật sự tiện nghi, bọn họ mới nghĩ muốn bàn bạc. Anh làm sao có thể không hài lòng?
"Có phụ nữ không thích trang sức, không thích quần áo xinh đẹp, cũng không yêu túi hàng hiệu à?" Ánh mắt Lãnh Vân Lâm nhìn cửa, nhưng không có tiêu điểm: "Cô tới cùng nghĩ muốn cái gì?"
"A?" Trình Diệu Quân lại càng ngây người, tổng giám đốc này bây giờ nói chuyện càng ngày càng thâm ảo rồi. Tôn tổng là có bà xã, nhưng mà, chẳng lẽ vì bút này cấp cho bà xã anh ta mua trang sức quần áo túi hàng hiệu?
"Anh nói!" Lãnh Vân Lâm nói bỗng nhiên bén nhọn, ánh mắt vừa thâm sâu vừa tĩnh, thẳng tắp đâm hướng Trình Diệu Quân, "Phụ nữ tới cùng thích thứ gì đó? Tôi phải làm như thế nào, cô mới có thể cao hứng?"
Trình Diệu Quân tốn thời gian thật lâu, mới biết được, phụ nữ trong miệng Lãnh Vân Lâm không phải bà xã Tôn tổng mà là Mộ Thanh Vũ vừa vặn chạy mất dép!
Anh có phần buồn cười, thì ra Lãnh đại tổng giám đốc bọn họ bề ngoài ôn nhu, nội tâm lạnh lùng, làm việc nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ thật sự bị Mộ Thanh Vũ cái thư ký nhỏ này thu phục rồi hả?
Một người đàn ông, sẽ tốn tâm tư suy xét bạn gái yêu thích, này không phải yêu, lại là cái gì?