Editor: Quỳnh NguyễnCó lẽ, cô sau đó, sẽ gặp gặp được giận dữ của anh.Có lẽ về sau cô nhất định sẽ không cùng với anh.Nhưng mà cả đời này cô làm một chuyện duy nhất sẽ không hối hận chính là quyết định vào một tháng trước đáp ứng ở lại bên cạnh anh.Vân Lâm.
.
.Một cái hôn giống như tâm cô chưa bình tĩnh, quy về bình hòa, cô đứng dậy, đáy mắt lại lần nữa hồi phục một mảnh quang minh.Cô thừa nhận cô là động tâm Lãnh Vân Lâm rồi.
Nhưng mà, cô cũng không có quên sứ mệnh của cô.Mặc kệ rất trễ, mặc kệ rất xa cô chung quy trở lại bên người Ân Ân.Lấy điện thoại cầm tay ra, cô này mới nhìn đến Lý Tiêu Nhiên gọi cho cô vài cuộc.
Cô cúi đầu thu thập một phen, lúc này mới đi ra ngoài.Cô không phát hiện là tại cô rời khỏi phòng bệnh ngầm có một đôi mắt tại yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
.
.=========================Nhưng mà trước Mộ Thanh Vũ trở về phải đi toilet một chuyến.Cô không thể mặc đồ bệnh nhân trở về, vì thế thay đổi kiểu tóc, lại thay đổi bộ quần áo.
Lúc ra ngoài còn rất cẩn thận trước xuống lầu một, sau đó lại ấn thang máy lầu 17.Cái người đi theo cô kia trước đi theo cô đi lầu một, mặc dù hiện tại đã 9 giờ rưỡi rồi.
Nhưng mà người tới tới lui lui vẫn lại là rất nhiều.Rất nhanh, liền mất đi tung tích Mộ Thanh Vũ.Mộ Thanh Vũ không hề nghi ngờ phải đi phòng bệnh Ân Ân.Tại trước vào cửa cô còn cố ý kiểm tra một chút, toàn thân trên dưới đã tắm rửa xong trôi đi mùi hương.Quần áo thay đổi, kiểu tóc thay đổi, cô hít sâu một hơi làm bộ như vẻ mặt bộ dáng thoải mái, đẩy cửa vào: "Ân Ân!"Mộ Thượng Ân lại vẫn ở đầu giường cùng Lý Tiêu Nhiên xem tivi.
Dĩ vãng lúc này, bé đều phải nghỉ ngơi, nhưng là hôm nay, Mộ Thanh Vũ đột nhiên ra ngoài thế cho nên bé lại vẫn không có đi ngủ."Mẹ!" Mộ Thượng Ân nhìn đến Mộ Thanh Vũ trở về, mắt to nháy mắt sáng lên, ngay cả dép lê cũng chưa đi, để trần chân trần từ giường nhảy xuống bổ nhào vào trong ngực cô."Ân Ân!" Cô đưa bé bế lên, còn răn dạy một phen: "Như thế nào giầy cũng không đi? Uh`m, con tắm rửa sao?"Cô ngửi thấy được sữa tắm nhàn nhạt trên người bé, hiển nhiên là đã tắm qua rồi."Uh`m, chú Lý giúp con tắm!" Bé trái lại cũng không mắc cở, dù sao tại trong nhà Lý Tiêu Nhiên lâu như vậy, bé cũng không phải không cùng Lý Tiêu Nhiên cùng nhau tắm.Mộ Thanh Vũ ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Lý Tiêu Nhiên cuốn lên tay áo, cổ tay áo tựa hồ có chút nước đọng."Thanh Vũ, em trở lại."Cô có chút áy náy: "Thật có lỗi a, vừa mới em tại vội vàng, cho nên không có nhìn đến điện thoại của anh."Cô thật là không biết nên là như thế nào giải thích, cô bỏ lại con trai còn có bạn chăm sóc con, chính mình lại cùng Lãnh Vân Lâm dưới lầu phóng đãng.
.Nghĩ như thế nào, đều đã cảm thấy được chính mình cực kỳ thất bại, cũng cực kỳ thất trách!"Không quan hệ, em công tác vội vàng, anh còn sợ quấy rầy công tác của em a!" Lý Tiêu Nhiên cười.
"Em trở về anh an tâm, thời gian cũng không sớm, sáng sớm ngày mai anh tới."Cô lung tung gật đầu, Mộ Thượng Ân mắt to tại Lý Tiêu Nhiên cùng cô trong lúc đó chuyển động hồi lâu, sau cùng lại hì hì cười: "Mẹ, chú Lý phải đi về, mẹ tiễn chú đi!"Cô bởi vì áy náy, tự nhiên đáp ứng, cầm lấy túi xách, liền đi ra ngoài..
Danh Sách Chương: