Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165:

 

Người phụ nữ trung niên vội vàng đứng dậy đi mở cửa, vừa nhìn thấy hàng xóm bên cạnh, cười nói: “Lão Trương, chuyện gì vậy?” “Bà… ông Lưu nhà bà bị tai nạn ở cổng khu rồi… mau đi xem đi.” Lão Trương thở không ra hơi nói.

 

Người người phụ nữ trung niên run lên, như sét đánh ngang tai, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa ngất đi, may lão Trương đỡ bà ấy.

 

“Mau… mau…” Người phụ nữ trung niên sau khi định thần lại không để ý mọi chuyện nhao. xuống dưới.

 

Vẻ mặt Lâm Vũ và Tần Lang cũng thay đổi, vội vàng đi xuống dưới theo.

 

Chỉ thấy trên đoạn đường ở cổng khu có rất nhiều người vây quanh, một chiếc xe tải lớn dừng ngang giữa đường, xe cộ hai bên đều bị kẹt, không ra vào được, giao thông cả con đường cũng tê liệt.

 

“Lão Lưul” Người phụ nữ trung niên tách đám người ra, nhìn thấy chồng mình nằm trên đất người đầy máu, sắc mặt trắng bệch, lập tức không màng mọi thứ nhào tới, khóc đau khổ, tiếng khóc vô cùng thê lương.

 

Người xung quanh không ngừng than thở, không đành lòng.

 

Tài xế gây tai nạn ở bên cạnh sợ tới mức mặt tái nhọt, cả người không ngừng run rầy.

 

Lâm Vũ nhìn thấy thảm trạng trước mắt, trong lòng cũng nhất thời buồn bã, vội vàng kéo một người xem qua bên cạnh, hỏi: “Anh ơi, thế này là sao vậy?” “Lúc người này qua đường, xe tải không phanh kịp, tông người ta chết luôn tại chỗ.” Người chứng kiến lắc đầu thở dài.

 

Lâm Vũ trong nhát thời có chút không biết làm sao, nhìn người phụ nữ trung niên đau khổ dưới đất, cảm giác trong lòng trống rỗng, khó chịu vô cùng.

 

“Đến đây, món Đông Bắc tôi vừa học, miễn thịt lợn ninh.” Buổi trưa, Lệ Chấn Sinh bưng lên một bát miến thịt lợn ninh to đặt lên bàn, nóng hổi, mùi thơm tỏa ra.

 

Nhưng Lâm Vũ chẳng thèm ăn chút nào, vẫn đang suy nghĩ về chuyện lúc sáng, trong lòng rất khó chịu.

 

“Cậu Hà, đừng nghĩ nhiều nữa, người chết không thể sống lại, sau này chúng ta lại tìm thử manh mối khác.” Lệ Chấn Sinh an ủi Lâm Vũ một tiếng, lấy cho anh và Tôn Thiên Thiên mỗi người một bát cơm.

 

*Wow, thơm quá, tay nghề của Lệ đại ca thật đúng là càng ngày càng giỏi.” Tôn Thiên Thiên hưng phán khen ngợi một tiếng, tiếp đó nhìn Lâm Vũ đầy mong đợi, Lâm Vũ không ăn, cô cũng không dám động đũa.

 

Lâm Vũ cười, nhắc bát đũa gắp một miếng thịt nạc đặt vào trong bát cô, mình cũng gắp một gắp miền.

 

“Cảm ơn thầy Hài” Tôn Thiên Thiên cười ngọt ngào, vội vã ăn.

 

“Lệ đại ca, anh nói trời đời có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chúng tôi vừa tìm thấy được viện trưởng cũ, bệnh tim của ông ấy liền tái phát, vừa tìm được nhân viên quản lý hồ sơ, nhân viên đó liền bị tai nạn chết.” Lâm Vũ thở dài.

 

“Thật ra tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Tần Lang không phải đã điều tra rồi hay sao, không có bất cứ vấn đề gì, viện trưởng cũ mất là do bệnh tim tái phát, hai tháng trước khi mắt đã luôn bị cao huyết áp, còn tài xế xe tải gây tai nạn đã một ngày một đêm không ngủ, là lái xe trong tình trạng mệt mỏi, mắt hoa, liền tông chết người.” Lệ Chấn Sinh vừa ăn vừa nói: “Thật ra nếu tách riêng hai chuyện ra, cũng chẳng kỷ lạ như vậy, những chuyện kiểu này, trên thế giới ngày nào cũng đang xảy ra.” “Tuy nói như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì không đúng.” Giọng Lâm Vũ cũng có chút bắt lực, cứ cảm thấy ông trời đang đói đầu với anh.

 

“Thầy à, thầy thấy có gì kỳ lạ? Lẽ nào thầy cảm thấy có người cố ý ngăn cản thầy tra tìm thân thế của mình?” Trần Thiên Thiên nháy đôi mắt to linh động của mình: “Thầy cũng không phải là nhân vật có thân phận đặc biệt gì, tại sao người ta phải làm vậy chứ? Theo tôi thấy, chỉ là trùng hợp mà thôi.” Lời nói Tôn Thiên Thiên bình thường nhưng rất có lý, quả thật, ai lại dửng mỡ đi ngăn cản mình tra tìm thân thế, căn bản không thích hợp.

 

“Là tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Lâm Vũ lắc đầu cười, tiếp đó cúi đầu và một miếng to.

 

Lúc này trong khách sạn quốc tê Grand, Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt đang än cơm cùng vợ chồng Quách Triệu Tông tại phòng chuẩn.

 

“Quách tổng, ngài thấy mảnh đất này thế nào? Đây là mảnh đất tốt nhát Thanh Hải chúng tôi, dựa núi gần biển, là tôi đặc biệt giữ lại trước cho dự án này của ngài.” Tạ Trường Phong chỉ vào bản đồ trên bàn hưng phần nói với Quách Triệu Tông.

 

“Cũng tạm, chỉ là vị trí có hơi lệch.” Quách Triệu Tông nhìn bản đồ bên tay Tạ Trường Phong một chút, có chút lạnh nhạt.

 

Tạ Trường Phong biết, Quách Triệu Tông thế này là vẫn đang tức giận vì chuyện tối qua.

 

Tạ Trường Phong biết, mảnh đất Lăng An cung cấp còn lệch hơn mảnh đất mình cung cấp, Quách Triệu Tông nói như vậy, rõ ràng là đang vạch lá tìm sâu.

 

Vốn dĩ Quách Triệu Tông đã có ý đầu tư nghiêng về Lăng An, kết quả tối qua bị Lâm Vũ làm như vậy, Thanh Hải càng hết cơ hội.

 

“Quách tổng à, mảnh đất này tốt lắm đó, mặc dù sự phát triển của vùng sở tại vẫn chưa theo kịp, nhưng chúng tôi đã đệ trình quy hoạch lên với cấp trên, sau này nơi đây sẽ là khu vực phát triển trọng điểm của thành phố chúng tôi, hơn nữa chúng tôi đang cân nhắc mười năm sau sẽ chuyển cơ quan hành chính thành phó về đó.” Tăng Thư Kiệt vội vàng cười hòa giải.

 

“Đúng vậy, Quách tổng, nơi này là bảo địa phong thủy, hay là ăn cơm xong ngài cùng chúng tôi đi xem thực địa nhé.” Tạ Trường Phong vội vàng nói.

 

Nếu Quách Triệu Tông ngay cả việc đi xem mảnh đất cũng không đi, vậy hy vọng thật sự không còn chút nào.

 

“Cái này…” Quách Triệu Tông có chút do dự, thật ra cho dù ông ta không đầu tư vào Thanh Hải, cũng phải đi xem thử mảnh đất này, dẫu sao cũng tới rồi, bên ngoài nói không tiện, hơn nữa ông ta cũng có rất nhiều vụ làm ăn ở Thanh Hải, không tiện không nễể mặt.

 

Bây giờ sở dĩ ông ta do dự, là bởi vì nhớ tới lời Lâm Vũ nói tối qua, Lâm Vũ đã dặn dò ông ta rất rõ ràng, nếu không muốn xảy ra chuyện, mấy ngày này hãy cứ ở trong khách sạn không nên ra ngoài.

 

Thật ra ông ta vốn không quan tâm mấy đến lời cảnh cáo của Lâm Vũ, dẫu sao ông ta đã đeo mặt dây chuyền ngọc này bao nhiêu năm như vậy, chỉ có vận may không có vận xui, ông ta không thể bị mấy lời của Lâm Vũ lừa gạt.

 

Nhưng là nhớ đến câu nói “Sửu Mùi tương xung, không gánh được tài vận” Lâm Vũ nói trước khi đi, trong lòng ông ta không khỏi run lên, câu này thầy Thái cũng từng nói với ông ta, chính là bởi vì ông ta không gánh được tài vận, thầy Thái mới tặng cho ông ta miếng huyết ngọc này, bảo ông ta cấp dưỡng đúng giờ, để thay đổi vận thé.

 

Người làm ăn giống như ông ta, đã cẩn thận quen rồi, vì vậy cho dù không tin lời Lâm Vũ, trong lòng vẫn có chút kiêng ky.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK