Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 287:

 

Vi Dự Hằng lạnh lùng nói: “Sao, tìm tôi có việc gì sao2”

 

“Là như này Vi bí thư, một quan chức trẻ tuổi tuổi đến công ty chúng tôi và muốn mua cổ phiếu của công ty chúng tôi với giá rất tháp…”

 

“Những việc thế này tìm tôi làm gì? Anh nên báo cảnh sát đi!” Vi Dự Hằng giọng điệu rất không vui.

 

Lâm Vũ vội vàng giải thích: “Không phải, Vi bí thư, chúng tôi báo cảnh sát khả năng là vô ích, người này cha anh ta có thân phận đặc biệt, anh ta là Bạch tổng của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, anh ta lợi dụng vị trí của cha mình để buộc chúng tôi phải hạ giá cổ phiếu, còn giữ một số lượng dược liệu thuốc tạo áp lực tới Hồi Sinh Đường của chúng tôi, hy vọng anh có thể giúp điều tra kỹ lưỡng! “

 

“Hà Gia Vinh, anh coi chỗ tôi là nhà anh sao?”

 

Vi Dự Hằng cười lạnh một tiếng, nói: “Vừa nãy tôi đã nói rõ rồi, nếu có vấn đề gì, có thể báo công an, nếu nghỉ ngờ cán bộ công chức vi phạm pháp luật và kỷ luật thì anh cũng có thể trình báo với bộ phận kiểm tra kỷ luật, nhưng anh không thể gọi cho tôi, tôi ở đây để phục vụ nhân dân, chứ không phải phục vụ một mình anh, trước đây Tạ Trường Phong ở Thanh Hải đã nuôi dưỡng anh như nào tôi không quan tâm, nhưng bây giờ tôi ở đây, anh nhớ rõ cho tôi, điện thoại của tôi không phải là thứ mà anh có thể gọi một cách tùy tiện!”

 

Vi Dự Hằng nói xong liền”bụp” một tiếng cúp điện thoại.

 

“Sao vậy, tức với ai như vậy?” Mẹ Vi Dự Hằng ngẳng đầu nhìn Vi Dự Hằng, giọng điệu quan tâm hỏi.

 

“Không sao, mẹ, một chút chuyện công việc thôi, nào, chúng ta ăn cơm.” Vi Dự Hằng lập tức mang theo vẻ mặt tươi cười.

 

“Mẹ sớm đã nói với con rồi, có một số chuyện đừng quá lo lắng…” Mẹ Vi Dự Hằng chưa kịp nói xong, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, ngã người ra sau.

 

“Mẹ, mẹ”

 

Vi Dự Hằng lo lắng, vội vàng vươn tay ôm lấy mẫu thân, quan tâm nói: “Mẹ đây là bị chóng mặt đúng không?”

 

“Không sao, không sao, một lát nữa sẽ không sao.” Mẹ anh vội vàng xua tay với anh.

 

Lâm Vũ nghe thấy tiếng “tút tút” từ đầu dây bên kia, sắc mặt bắt giác thay đổi, sau đó đưa điện thoại lại cho Tiết Thắm.

 

Xem ra như lãnh đạo mới của Thành phố Thanh Hải có nhiều ý kiến lớn với anh.

 

“Sao rồi? Vi bí thư nói thế nào?” Tiết Thám sốt sắng hỏi.

 

“Vi bí thư nói không quan tâm, nói chúng ta tự đi tìm bộ phận liên quan.” Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu “Ha ha ha… Sao rồi, ông đây đã nói rồi, Hà Gia Vinh, thời của Tạ bí thư đã qua rồi, nói cho anh biết, không có Tạ Trường Phong bao bọc anh, anh chẳng là cái thá gì, sau này tốt nhất làm người biết điều!” Bạch Tông Vĩ tự hào nói.

 

“Vậy sao, nói cho anh biết, ông đây không cần bắt cứ ai bao bọc!”

 

Ngay khi giọng nói của Lâm Vũ vừa dứt, trong tay anh đột nhiên xuất hiện một chiếc kim châm, chỉ cần một cái hất ngón tay, kim châm màu bạc nhanh chóng bắn về phía Bạch Tông Vĩ.

 

Bạch Tông Vĩ chỉ nhìn thấy một tia sáng lạnh trước mặt, và sau đó có thứ gì đó ngắm vào cơ thể anh.

 

“Hà Gia Vinh! Vừa rồi anh ném cái gì vào tôi?”

 

Bạch Tông Vĩ vội vàng mò mẫm xung quanh mình.

 

*Ném thứ gì vào người anh? Tôi thì có thể ném cái gì vào người anh?” Lâm Vũ giả bộ bối rối nói.

 

*Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ cho Vinh Thám Beauty của các người phá sản ngay lập tức!” Bạch Tông Vĩ hung ác nói, sau khi đưa tay sờ khắp người anh cũng yên tâm mà không thấy gì bất thường.

 

“Anh cũng không dám làm gì ông đây, chúng ta nói chuyện cổ phần đi.”

 

Nói, hắn vừa động thân thể ngồi ở trên ghế đầu, nhưng trong mông lập tức nhảy dựng lên như lửa đốt, kêu gào như heo, chỉ cảm thấy trong mông như có trăm cái kim thép cắm vào, thật là nhức nhồi.

 

“Các người để cái gì trên ghế?”

 

Bạch Tông Vĩ nhìn lại và đưa tay chạm vào mông của mình, nhưng với sự chạm vào này, cảm giác ngứa ran mạnh mẽ lại đến.

 

Anh ta lại hét lên một tiếng, thân thể nhảy dựng, dưới chân lập tức truyền đến cảm giác tê rằn giống nhau, chân mềm nhũn, ngã xuống đất một cái dập mông, sau đó cảm giác tê rằn mạnh hơn truyền khắp toàn thân!

 

“AAI Cứu mạng! Cứu mạng!”

 

Khuôn mặt đau đớn của Bạch Tông Vĩ trở nên trắng bệch, sau khi cơn đau qua đi, anh ta không dám cử động ngồi dưới đất, bởi vì anh ta thấy rằng chỉ cần cơ thể bị ép chặt, nó sẽ vô cùng đau nhói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK