Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 751:

Thôi Kim Quốc không đợi ông ây nói xong, không khỏi chê nhạo: “Chúng ta đang so châm cứu, không phải thuôc bột, ông nói dùng thuốc bột với tôi làm gì! Quả nhiên người Trung Quốc các người ăn cắp châm cứu của Hàn Quốc chúng tôi!”

“Thôi tiên sinh, rõ ràng là cậu kiêu ngạo! Cậu thật không biết xấu hồ khi đề tôi làm chuyện không có khả năng,  này là chơi xâu!” Vương Thiệu Câm lạnh lùng nói.

“Đúng thế, yêu cầu của cậu chẳng khác nào bất cá sông trên cạn!

Chuyện này căn bản không có khả năng làm được!”

“Rốt cuộc cậu hiểu biết châm cứu không, châm cứu là dùng đề đả thông kinh mạch, điều hòa âm dương, trừ tà, không phải để chữa trị chắn thương!” .

“Ngay c cả diện cứu mà cũng không hiệu, còn dám tới đây, không biệt xâu hổ!”

Những người bác sĩ Trung y khác không khỏi tức giận, lạnh lùng nói với anh ta.

“Không phải không thể châm cứu, mà CN y của các người quá kém cỏi!”

Thôi Kim Quốc không những không tức giận trước sự chê giêu của mọi người, mà ngược lại còn bình tĩnh châm chọc, “Nói chính xác, thì do các người không sao chép toàn bộ. Ông nói là không thể, sao thầy của tôi có thể làm được?l Ông ây còn dạy cho tôi kỹ thuật châm cứu câm máu!”

Lâm Vũ nghe xong thì sững sờ, hai mắt nỗ tung, lập tức hiệu được tại sao hai người này lại bày ra vẻ mặt như móc câu, ngay từ đâu bọn họ đã tính kế hết rồi!

Rõ ràng, hai người này đã thành thạo  các kỹ thuật châm cứu, kế cả châm cứu câm máu.

Lâm Vũ lo lắng, đứng dậy nói: “Tôi…”

“Thật sao?! Vậy thì cậu biểu diễn cho chúng tôi xem đi!”

Lâm Vũ chưa kịp nói xong, một vị Trung y bên cạnh lập tức chế nhạo, cho răng Thôi Kim Quốc đang khoác lác.

“Đúng vậy, mong cậu có thể biểu diễn trực tiệp tại hiện trường, làm chúng tôi thua tâm phục khẩu phục!” Dược Vương cũng bình tĩnh nói.

“Được, vậy tôi sẽ cho các học viên Trung y của ông biết châm cứu thực sự là như thế nào!” Thôi Kim Quốc đang. chờ ông ấy nói lời này, lập tức đáp ứng, khóe miệng lập tức gợi lên một nụ cười tự mãn.

Trong lòng Lâm Vũ chùng xuống, bắt lực lắc đầu cười khổ, chậm rãi ngồi trở lại.

Nếu anh giúp Kim Vũ Huyền cầm máu trước khi Thôi Kim Quốc đồng ý, thì Trung y sẽ chiếm thượng phong, nhưng bây giờ mọi người đã đồng ý, anh ra mặt đê chứng tỏ răng anh có  thể làm được, điều này chẳng có ý nghĩa gì nhiều.

“Cho các người mở rộng tầm mắt!”

Thôi Kim Quốc hừ lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng đến cầm túi kim trên bàn, chọn hai cây kim màu bạc, bước đến chỗ Kim Vũ Huyền, đâm hai cây kim vào huyệt bên trái và bên phải cánh tay anh ta, nhẹ nhàng nắn bóp.

Lâm Vũ nhìn thầy kỹ thuật thành thạo, vững vàng và chọn điểm chính xác của anh ta, anh không khỏi ngạc nhiên, ở tuổi của anh ta mà có một kỹ thuật châm cứu phi thường như vậy.

“Được rồi!”

Thôi Kim Quốc thả lỏng tay, tùy ý để chiếc kim bạc ở trên cô tay Kim Vũ Huyền, nói một cách khá tự hào.

Kim Vũ Huyền buông ra một nụ cười, đi tới chỗ đám người Dược Vương cho bọn họ xem, chỉ thấy miệng vêt máu sâu trong lòng bàn tay vẫn chân động, nhưng máu không chảy.

Tất cả các học viên Trung y đang ngồi đây không khỏi ngạc nhiên, đêu đứng dậy thẳng cổ quan sát vết thương trên tay Kim Vũ Huyền, trong mắt  hiện lên vẻ kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK