Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173:

 

Thật ra anh đã sớm biết Trần Bội Nghi ở bên anh chỉ vì tiền, nhưng anh nhắm một mắt mở một mắt, ít nhát Trần Bội Nghi cũng khiến anh cảm thấy dễ chịu, bởi vậy mới giúp cô ta có chỗ đứng.

 

Có điều anh cũng giữ lại trong tay, tiến hành công chứng tài sản trước khi cưới, để Trần Bội Nghỉ chạy theo anh ta mà cung phụng, chỉ cần được phục vụ tốt thì cô mới có tiền tiêu xài.

 

Quách Triệu Tông vốn tưởng rằng cô có chút sùng bái tiền tài, tâm cơ cũng không tệ, nhưng sau khi chết một lần anh mới biết, con khốn này muốn mạng anh!

 

Lúc này trợ lý đã chạy đến và lịch sự nói với Trần Bội Nghỉ: “Trần Bội Nghỉ tiểu thư, mời rời khỏi đây, ông chủ của chúng tôi cần nghỉ ngơi.” “Anh gọi tôi là gì?” Vẻ mặt của Trần Bội Nghi thay đổi, giọng điệu rất không Vui.

 

Ngày thường thuộc hạ của Quách Triệu Tông đêu kính cần gọi cô là phu nhân, bây giờ lại dám gọi bằng tên!

 

“Trần Bội Nghỉ tiểu thư, đây đã là cách xưng hô tôi tôn trọng nhát với cô rồi, mời cô đi cho!” Trợ lí kiên nhẫn nói.

 

“Anh có phải là không muốn làm nữa? Anh vậy mà nói tôi ra ngoài, tôi là vợ hợp pháp của chồng tôi, tôi dựa vào đâu phải ra ngoài, tôi bây giờ ra lệnh cho anh cút ra ngoài!” Trần Bội Nghi vô cùng tức giận, không biết trợ lí này đột nhiên phát điên cái gì, vậy mà dám nói chuyện như vậy với cô.

 

“Xét về phương diện pháp lý, cô có thể vẫn là bà Quách, nhưng rất nhanh thì không phải nữa rồi.” Trợ lý mỉm cười: “Vừa rồi, tôi đã nhờ luật sư đệ đơn kiện ly hôn với cô theo chỉ thị của Quách tiên sinh, nếu cô không đồng ý, chúng tôi sẽ tiếp tục khởi kiện cô về tội cố ý giết người ”.

 

Cảnh cô ta ngăn Lâm Vũ không cho Lâm Vũ vào phòng cấp cứu đã bị rất nhiều người chú ý, nếu phải kiện cô ta cũng không phải là không thể.

 

*Anh cái rắm!” Trần Bội Nghi đột nhiên run lên khi nghe điều này, khuôn mặt đầy kinh hoàng quay lại nói với Quách Triệu Tông, run rẩy nói : “Chồng, anh ta đang nói nhảm đúng không? Anh †a đang nói nhảm!” Quách Triệu Tông cau mày, quay đầu không nhìn nàng cô ta nữa.

 

“Chồng! Anh nói gì đi!” Trần Bội Nghi quá phần khích, cô nắm lấy tay Quách Triệu Tông.

 

“Lôi cô ta ra ngoài cho tôi!” Trợ lý lập tức ra lệnh cho một nhóm vệ sĩ, đám vệ sĩ vội vàng chạy tới đưa Trần Bội Nghi ra ngoài mà không nói một lời.

 

“Chồng! Chồng!” Trần Bội Nghi hét đến khản cả cổ, nhưng chẳng ích gì.

 

Sau khi cô bị kéo ra ngoài phòng cấp cứu, trợ lý cũng theo ra ngoài, từ trong túi móc ra một ngàn tệ ném cho. Trần Bội Nghị, lạnh lùng nói: “Thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng của cô đã bị đóng băng, cô không cần phải quay lại khách sạn, Quách tiên sinh nói rồi, cô không được phép lấy đi bát cứ thứ gì, một vạn tệ này đã là lòng thương xót lớn nhát rồi, cằm lấy rồi đi đi.” Nói xong trợ lý lại phót lờ cô ta, quay trở lại phòng cấp cứu, sau lưng truyền đến tiếng gầm xé lòng của Trần Bội Nghỉ !

 

Bây giờ, cô ta đã hoàn toàn bị đánh trở lại ban đầu, thay đổi từ con phượng hoàng bay trên cành trở lại con chim trĩ vô giá trị.

 

Khi trợ lý đi ngang qua Lâm Vũ, anh ta cung kính nói: “Hà tiên sinh, anh muốn uống gì không? Tôi đi mua cho anh.” Đối với Lâm Vũ, anh rất cảm kích, Lâm Vũ đã cứu mạng Quách Triệu Tông, cứu mạng anh, khi ở cùng Quách Triệu Tông muốn gió lấy gió, mưa thuận gió hòa, không có Quách Triệu Tông, anh đến cái rắm cũng không phải!

 

Lâm Vũ xua tay ra hiệu không quan tâm đến mình, tựa đầu vào bức tường lát gạch phía sau, bất giác nhoẻn miệng cười, đó là một nụ cười rất vui vẻ và thoải mái.

 

Không chỉ nhìn thấy Trần Bội Nghi cuối cùng phải nhận hình phạt mà cô ta xứng đáng nhận được, mà còn vì mình đã cứu một mạng người.

 

Cứu được Quách Triệu Tông, anh ta dường như cũng cảm thấy rằng anh ta đã lắp đầy những hồi tiếc mà anh ta chưa là được lúc chết.

 

“Cười, cười, cười, chỉ biết cười ngốc, cứu sốngngười ta, để bản thân mệt chết rồi!” Lúc này, có một âm thanh vui tai từ hành lang của tòa nhà khẩn cấp.

 

Lâm Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp cao lớn mặc áo khoác trắng đi giày cao gót chậm rãi đi về phía anh.

 

Bởi vì bóng dáng này đang mang theo ánh sáng, Lâm Vũ không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô dưới sự giao thoa của vằng hào quang, nhưng anh chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cô, ngoài Giang Nhan ra, còn có thể là ai.

 

“Anh đây là đem mạng của mình đổi lầy mạng của người khác sao?” Nhìn thấy Lâm Vũ vẻ mặt yếu ớt, Giang Nhan đau khổ, vội vàng đi tới, ngồi ở bên cạnh anh, vươn lòng bàn tay trắng nõn lau mồ hôi trên trán.

 

Vừa nghe nói Lâm Vũ ở đây, cô liền gạt mấy thứ trong tay sang một bên, vội vàng chạy tới, lúc này nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Lâm Vũ khiến cô rát đau lòng.

 

Tên đại ngốc này, không biết chuyện gì đang xảy ra, mỗi lần sau khi chữa trị cho một bệnh nhân nguy kịch, anh đều vô cùng yếu ớt, như thể toàn thân kiệt quệ, rất lâu mới có thể hồi phục.

 

Dù là vậy, anh vẫn không tiếc công sức hết lần này đến lần khác.

 

“Nhan Nhan, tối nay cô hãy massage toàn thân cho tôi được không.” Lâm Vũ cười yếu ớt nhìn cô, vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của cô.

 

“Được! Massage chết anh luôn!” Giang Nhan cay đắng nhìn anh.

 

“Tiểu Hà, thế nào rồi?” Sau khi thấy Quách Triệu Tông không sao, Tạ Trường Phong vội vàng chạy ra ngoài và quan tâm hỏi Lâm Vũ.

 

“Không sao.” Lâm Vũ lắc đầu cười: “Tạ bí thư, nếu không có chuyện gì, tôi về trước.” “Vậy không được, Tiểu Hà, tôi đã thông báo cho một số đài truyền hình, báo chí và các nền tảng truyền thông mới.

 

Họ sẽ ở đây trong một thời gian, tôi muốn tập trung vào sự”

 

việc này và cho cậu một cuộc phỏng vấn độc quyền.” Tạ Trường Phong cười nói: “Cuộc phỏng vấn này kết thúc, cậu sẽ nồi tiếng.” Sau khi nghe những lời này, các bác sĩ bên cạnh không khỏi tràn đầy ghen tị, Tạ bí thư đã đích thân gọi giới truyền thông đến để phỏng vấn, điều này có thể diện lớn đến nhường nào chứ, cộng thêm đặc điểm kỳ lạ của sự việc này và than phận đặc biệt của bệnh nhân, Lâm Vũ khó mà nghĩ tới, danh lợi và tài sản cùng lúc!

 

Thành công trong danh vọng là điều mà nhiều bác sĩ cầu mà không được!

 

Phía sau đám người, Chung Phàm nắm chặt tay, nhìn Lâm Vũ như muốn bùng cháy, lúc này anh ta một thành viên của Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ, cũng có ý thức thấp hơn trước mặt Lâm Vũ.

 

“Bí thư, phỏng vấn thì thôi đi, tôi ngược lại muốn anh giúp tôi một việc, đừng tiết lộ chỉ tiết cụ thể của sự việc này, càng không tiết lộ thân phận của tôi.” Lâm Vũ cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK