Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 475:

“Sao lại không dám, cậu chỉ là quá khiếm tốn, không nói đến tuồi tác, chỉ bàn luận y thuật, cậu hoàn toàn có tư cách ký tên lên đây, ký đi!” Đậu Lão kiên trì nói.

Lâm Vũ còn muốn nói gì, Đậu Lão xua tay, tỏ ý bảo anh đừng chối từ.

Lâm Vũ lúc này mới bắt đắc dĩ lầy bút, điền thêm tên mình vào phân cuỗi trên trang giây ký tên cuôi cùng.

*Ừ, được rồi. ” Trong mắt Đậu Lão phát sáng, nói: “Nêu bản kiên nghị này có thê được phê duyệt, vậy Trung y có thê sẽ nghênh đón một thời kỳ phát triển hoàng kiml”

Trong nhiều năm qua, chính sách Bộ Y tê ban hành chỉ hỗ trợ cho Tây y, phân bồ tài chính trước nay cũng chỉ thiên vị cho Tây y, đãi ngộ phúc lợi của bác sĩ rung y cực kỳ bình thường, điêu này không còn nghi ngờ gì nữa càng làm trâm trọng thêm tình trạng bất ồn của ngành Trung y.

Vì vậy Đậu Lão và danh gia Trung y khác liền liên hợp tự phát, đã ký tên vào một bản kiến nghị, đề xuất máy điều kiện nghị thiết thực có thể thực hiện để hỗ trợ Trung y, chân hưng Trung y, hy vọng sau khi trình lên Bộ Y tê, có thê có được sự coi trọng.

Lâm Vũ rất tán đồng với lời của Đậu T0 vừa rồi anh cũng nhìn qua n nội dung trong bản kiến nghị, nhận ra mỗi điệu đêu đâu ra đó, nêu thật sự có thê thông qua, vậy quả nhiên sẽ mang tới một liêu thuốc trợ tim cho Trung y của Hoa Hạ đang suy yêu.

Sau khi Lâm Vũ ký tên xong, Đậu Lão liền cầm lây rồi vội vàng đi, đến thẳng Bộ Y tế, tìm được thư ký của Lữ Hiếu Cẩm, đừa bản kiên nghị cho cô ta, dặn dò cô ta nhất định phải tận tay giao cho Lữ Hiệu Cầm.

Đợi sau khi Lữ Hiếu Cẩm họp xong, thư ký liền vào phòng làm việc đưa bản kiến nghị cho ông ta.

“Trung y?”

Lữ Hiếu Cẩm cười nhạo một tiếng, sau đó tiện tay lật xem nội dung của bản kiến nghị, thản nhiên nói: “Chấn hưng Trung y, quả thật là một điều viên vông, chỉ dựa vào mây ông bà già các người sao?”

Lữ Hiếu Cẩm xuất thân Tây y, có thành kiến rất lớn với Trung y, với ông ta, Trung y rất hư vô, chỉ hời hợt ở bền ngoài, không giông y thuật, càng giồng một kiêu văn hóa, văn hóa chữa bệnh hơn, vốn dĩ rất nực cười!

“Hà Gia Vinh?”

Lữ Hiếu Câm đều có ấn tượng với tên của đám người Đậu Lão, dẫu sao đều là trụ cột vững chắc của giới Trung y, cũng là mây y sư Trung y duy nhật mà ông ta công nhận. Nhìn thây tên của Hà Gia Vinh, ôngta „ không khỏi có chút bắt ngờ, trong ấn NIỢ dường như chưa từng nghe tới có một nhân vật số một thế này.

Ông ta cần thận nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra, hóa ra là người trẻ tuôi lân trước cùng Đậu Lão chữa bệnh cho vợ ông ta ở bệnh viện số 1 Đại học Bắc Kinh!

Ông ta nhất thời không nhịn nỗi cười nhạo nói: “Thật là chuyện quá buồn Cười, giới Trung y này suy yêu thành bộ dạng gì vậy, lại tìm một tên vô danh tiêu tốt đề trà trộn.”

Nói xong ông ta vứt bản kiên nghị lên một chồng tài liệu trên bàn, nói với thư ký: “Nào, những tài liệu này đều không có ích nữa, vứt hết chúng vào trong máy hủy tài liệu và cắt vụn đi.”

“Vâng.”

Thư ký nhanh chóng chạy tới ôm tài liệu, để về phòng hủy tài liệu.

“Tiên sinh, cứ tiếp tục thế này cả hai chúng ta đều sẽ mệt chết!”

Sau khi bận rộn cả một buồi sáng, lúc ăn cơm Lệ Chân Sinh vừa ăn vừa oán giận nói với Lâm Vũ.

Bệnh nhân trong khoảng thời gian này quả thật quá nhiều, khiến anh bận tới mức đầu cũng choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK