Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 873:

Vừa dứt giọng, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, tay trái nắm lên không trung, giữa các ngón tay đột nhiên xuât hiện một lá bùa màu vàng, ông ta dương tay hắt tụng lá bùa, lá bùa đó đột nhiên bắn về bàn trà thủy tinh.

Khoảnh khắc lá bùa chạm vào bàn uông trà, trong nháy mắt liền “bùng”

một tiếng cháy lên, nhưng sau đó biên mắt ngay lập tức, như thể nó chưa từng động tới bản trà Vậy.

Ngay sau đó, một tiêng “rắc rắc” vang lên, mặt bàn uỗng trà bằng kính cường lực dày và chắc đột nhiên vỡ ra thành nhiều vết nứt trắng đục, vết nứt lớn dần với tốc độ rất nhanh, bao phủ toàn bộ mặt bàn, cuối cùng : trổ nên dày đặc khắp cả mặt bàn bằng kính. Không chịu được áp lực khủng khiếp nữa, vỡ vụn như mưa.

Nước da của Lâm Vũ thay đổi đột ngột, anh kinh ngạc nói: “Ông biết Huyền thuật sao?”

Lúc này cuôi cùng anh cũng biệt tại sao Trương Hựu Tư lại tự tin như Vậy, còn có tại sao ông ta lại toát ra khí tức mạnh mẽ đến thế!

Chỉ dựa vào kỹ năng dùng bùa của ông ta, anh có thể đoaán ra được đây là một bậc thầy về Huyền thuật!

“Có chút hiểu biết đó!”

Trương Hựu Tư chế nhạo: “Nếu cậu đã biệt Huyền thuật vậy cũng biết rằng kỹ năng của tôi cực kì cao, cho nên cậu càng phải biết răng tôi không phải chỉ đang dọa cậu sợ. Vẫn là câu nói đó. Nếu không muốn chết thì hãy giao thanh kiếm Thuần Quân ra!”

“Các người làm gì vậy! Đền tiền đi!”

Không ngờ, ngay khi giọng của ông ta vừa hạ xuông, Lâm Vũ còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đột nhiên có một tiếng hét tức giận vang lên.

Chỉ thầy bà cụ đang ngồi ở khu vực lễ tân giận dữ bước tới đây, tiếng bàn vỡ vang dội vừa rôi khiên cho bà giật cả mình.

“Bà ơi, không sao đâu, bà đừng lol”

Vẻ mặt của Lâm Vũ chọt căng thẳng, nhanh chóng thuyết phục bà một phen, sau đó nhảy Một với Lý Thiên Ảnh ra hiệu cho cô kéo bà lại.

“Không được, chuyện này tôi phải quản!”

Lão phu nhân hắt tay Lý Thiên Ảnh rồi đi thẳng tới, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Có chuyện gì thì cứ nói. Dựa vào đâu lại ném đá lên bàn người khác!”

“Đá?”

Trương Hựu Tư nhướng mày, hơi sững sờ, sâu đó lạnh lùng nói với bà cụ: “Bà lão, chuyện này không liên quan gì đến bà. Hãy trở vệ uộng trà của bà đi! Đừng có rảnh rỗi liên đi lo bao đồng, sẽ rất dễ xảy ra chuyện đói”

“Vậy sao? Tôi cứ đề bộ xương côt già này đứng ở đây đó. Tôi muôn xem xem anh dám làm gì tôi!” Bà không có một chút sợ hãi, vẻ mặt đây kiên định.

“Bà ơi, bà đi trước đi, vài ngày nữa cháu sẽ đích thân đến thăm nhà bài”

Lâm Vũ sợ Trương Hựu Tư trong cơn tức giận sẽ động tay động chân với bà, nên lập tức đứng trước mặt bà, -_ vội vàng thuyết phục rồi ra hiệu cho Lí Thiên Ảnh mau chóng đưa bà đi khỏi.

“Không, tôi không đi! Đây là xã hội pháp quyên, cậu không phải sợ bọn họt” Vẻ mặt bà bình tĩnh r nói: “Bọn họ không dám làm gì cậu đâu!”

“Bà già, bà chán sống rồi đúng không?!” Trương Dịch Hồng cáu kỉnh nói, “Xã hội pháp quyên chỉ dành cho dân thường!”

“Dân thường? Tháng nhóc này, cái gì chứ, cậu là quý tộc sao? Đã là niên đại nào rồi cậu còn dám nói mấy lời này! Cậu sọ với chúng tôi có nhiều tay hay nhiều chân hơn? Đừng cứ dựa vào việc nhà cậu có chút quyên thế, vô pháp vô thiên!” Bà cụ cả mặt uất hận nói, thật không ngờ chỉ là một con cháu nhà giàu lại kiêu ngạo đến như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK