Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 861:

Sắc mặt Đậu Trọng Dung, Vương Thiệu Cầm và Hoàng Tân Nho đây nét ngờ vực, ba người đưa mắt nhìn nhau, hiện rõ có chút không tin tưởng lời Lầm Vũ nói, dù sao thì bọn họ cũng không thông phương thuốc Thái Bạch Thiên Kim này.

“Xúc phạm đến dược vương chính là xúc phạm chúng tôi.”

Lâm Vũ ngắng đầu không chút sợ hãi nói: “Các người chắc đều biết phương thuốc này thất lạc từ thời nhà Đường? Đó là vì Dược vương đã tự mình tiêu hủy phương thuốc này đi.

Bởi vì ông ta đã phát hiện ra tác dụng phụ của nó, hơn nữa lúc đó vua nhà Đường cũng thông báo với những người đã từng xem phương thuôc này tuyệt đôi không được sử dụng, thêm vào đó lập tức tiêu hủy, nhưng có một số người vì mưu đô lợi ích mà đã dầu nó lại đem nó thành bảo vật, hơn nữa còn truyền lại cho đời sau, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người bệnh, không xứng đáng làm y, có lễ chính là loại người này.”

Cuối cùng Lâm Vũ cũng biết tại sao, từ Vạn Sỹ Linh đến Vạn Duy Vân đến Vạn Hiểu Xuyên đều không có y đức và trục lợi, hóa ra là di truyên từ tổ tiên của họ.

“Tên nhóc này điên rồi, điên rồi, cậu ta nhất định là điên rồi, dám sỉ nhục Dược vương, nói năng hàm hồ.” Vạn Sỹ Linh tức đến ho khủ khụ, đập bàn tức giận nhìn Lâm Vũ.

“Có phải là nói bậy bạ hay không thì chỉ cần kiểm tra tất cả những bệnh nhân đã được chữa trị bằng phương  thuốc này của các người là biết ngay.” Lâm Vũ cau mày nói, “Nếu như cuối cùng kết quả tra ra những người này đêu không có vận đê gì thì tôi động ý xin lỗi nhà họ Vạn:ở trước mặt tất cả mọi người, hơn nữa sẽ tự mình tiêu hủy kim bạc, mãi mãi không làm bác sĩ nữa.”

Sau khi Lâm Vũ nói xong tật cả người ở hiện trường mới yên tĩnh lại, biêt tên nhóc này muôn chơi thật rồi, bọn họ cũng không khỏi nghỉ ngờ có điêu sắc mặt vân âm trâm nhìn Lâm Vũ hiện rõ sự không vui.

“Tiểu Hà, tuyệt đối không được đưa ra quyết định trong lúc tức giận như HO:  Hách Ninh Viên lo lăng, vội vàng khuyên Lâm Vũ một câu, ông ta không muôn giới trung y mật đi một nhân tài trẻ tuôi, có trách nhiệm, có năng lực như này.

“Bộ trưởng Hách, tôi không có quyết định khi tức giận, tôi có thê thề, chuyện tôi vừa nói hoàn toàn không sai, chuyện này có liên quan đên nên trung y nước nhà, liên quan đến mạng người, vì vậy cho dù đắc tội toàn bộ người ở đây tôi cũng phải đứng ra.”

Ngữ khí của Lâm Vũ vô cùng kiên định, “Tôi hy vọng Bộ y tê có thể tiếp nhận chuyện này, điêu tra rõ trạng thái của những người đã từng dùng phương thuốc của nhà họ Vạn, dùng thực tê đề nói chuyện, tránh phương thuốc này truyền ra ngoài sẽ gây hại cho nhiêu người.”

Hách Ninh Viên nhìn vẻ mặt chính nghĩa của Lâm Vũ, ánh mặt cũng trở nên ngưng trọng, nghiêm nghị gật đầu với anh.

“Bộ trưởng Hách, ngài không thê nghe lời từ một phía tên nhóc kia được, phương thuộc của nhà chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề.”

Vạn Sỹ Linh vội vàng đến giải thích, trong lòng có chút hoảng hốt, thực ra ông ta cũng không biết phương thuốc này rốt cuộc có tác dụng phụ hay không nhưng những người mà ông ta dùng phương thuốc này chữa quả thực không sông được mấy năm liền  chết, trong lòng ông ta không khỏi có chút lo lăng.

“Đúng vậy, bộ trưởng. Hách, không thê anh ta nói gì thì liên là như thê, tên nhóc này rõ ràng là đồ kị.”

Thạch Khôn Hạo cũng vội vàng cùng  Ngữ khí của Lâm Vũ vô cùng kiện định, “Tôi hy vọng Bộ y tế có thể tiếp nhận chuyện này, điêu tra rõ trạng thái của những người đã từng dùng phương thuốc của nhà họ Vạn, dùng thực tê đề nói chuyện, tránh phương thuốc này truyền ra ngoài sẽ gây hại cho nhiêu người.”

Hách Ninh Viên nhìn vẻ mặt chính nghĩa của Lâm Vũ, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng, nghiêm nghị gật đầu với anh.

“Bộ trưởng Hách, ngài không thê nghe lời từ một phía tên nhóc kia được, phương thuộc của nhà chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề.”

Vạn Sỹ Linh vội vàng đến giải thích, trong lòng có chút hoảng hốt, thực ra ông ta cũng không biết phương thuốc này rốt cuộc có tác dụng phụ hay không nhưng những người mà ông ta dùng phương thuôc này chữa quả thực không sông được mây năm liền  chết, trong lòng ông ta không khỏi có chút lo lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK