Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 855:

Ông ta đã không được được muốn thây dáng vẻ Vạn Sĩ Linh, nói xong liên” vôi vàng kêu người đưa giây và bút đến.

“Đúng vậy! Tiêu Hà, cậu nhanh viết ra đi!”

Vương Thiệu Đàn và Hoàng Tân Nho nghe thấy cũng rất kích động, vội vàng giục Lâm Vũ viết toa thuốc ra, thuận tiện đưa cái chức hội trưởng giành lại.

Lúc này Vạn Sĩ Linh đã việt xong toa thuốc Thái Bạch Thiên Kim Phương,  đi thẳng đến chỗ chủ tịch, nhìn Hách Ninh Viên một cái rồi đưa cho Thạch  Khôn Hạo. Thạch Khôn Hạo nhìn Hách Ninh Viễn cười một cái, sau đó cầm lấy toa thuốc trong tay.

Vạn Sĩ Linh quay ˆ về phía:mọi người nói: “Mọi người đều thấy đó, tôi đã viết xong toa thuốc giao cho bộ trưởng Thạch rồilVạn Sĩ Linh tôi lầy nhân cách ra bảo đảm, tờ toa thuốc đó chính xác là Thái Bạch Thiên Kim Phương được dược vương năm đó tự tay chế tạo ra! Nếu không thì sau khi tối lên làm hội trưởng mà toa thuốc này bị điều tra ra là giả hoặc không đúng thì ta ¡ đồng ý lập tức thoái vị, hơn nữa sẽ mãi mãi rời khỏi giới Trung yU  “ĐƯợc!”

Mọi người đang ngôi ở dưới có được lời bản đảm của Vạn Sĩ Linh trong lòng. mới thấy cảm giác yên tâm, mọi người võ tay tán thưởng.

Hách Ninh Viên nhìn bộ dáng đặc ý của Vạn Sĩ Linh, sắc mặt âm trầm có chút lo lắng nhìn về phía Lâm Vũ bên này.Hy vọng Lâm Vũ có thể nghĩ ra đôi sách gì đó, nêu không cái ghế hội  trưởng này thật sự bị Vạn Sĩ Linh cướp mật.

“Đây, sư phụ Sny và bút!”

Đậu. Tân Di vội vàng đưa giấy và bút.

truyền. đến cho Lâm Vũ, sau đó cùng ông nội và Diệp Thanh Mi bọn họ mặt đây mong chờ nhìn Lâm Vũ.

Lâm Vũ nhận lầy giấy và bút, tay cầm bút dừng trên giầy do dự chốc lát,  mới có chút bất đác dĩ nhoẻn miệng cười khổ lắc đầu: “Cái này… Tôi có chút nhớ không rõ.. Thật sự là viết không được…

“Nhớ…nhớ không rõ?”

Lão Đạu há miệng một cái, trong lòng mắt mát không thê tả, vội vàng nói: “Tiểu Hà, đừng vội, nhanh nghĩ một chút, suy nghĩ thật kĩ!”

“Đúng vậy Tiểu Hài! Thời khắc máu chost làm sao có thê không nhớ rõ chứ? Phải nhớ lại!”

Vương Thiệu Đàn và Hoàng Tân Nho liếc mắt về phía Vạn Sĩ Linh đang đắc ý trên bục chủ tịch cũng không khỏi đổ mồ hôi mà gật đầu.

Lâm Vũ dưới sự thúc giục của bọn họ liền cau mày suy nghĩ một lúc nhưng  vẫn bắt đắc dĩ lắc đầu, nhịe giọng nói: “Tôi thật sự không nhớ rõ..

“Nếu mọi người đã có được lời ghi  chú rồi! Vậy bây giờ có thể bắt đầu bỏ phiếu không, bộ trưởng Hách?”

Thạch Khôn Hạo thầy Hách Ninh Viễn không nói gì liền thúc giục một câu.

“A…Có thể…Bác sĩ Hài Cậu bên đó không có gì muôn nói sao?”

Hách Ninh Viễn một bên đồng ý, một bên chưa từ bỏ ý định ngâng đâu nhìn vệ phía Lâm Vũ nói một tiếng, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đậu Trọng Dung trong đám người cũng không dám lên tiếng, lo lắng mím chặt môi, mặt đây mong đợi nhìn Lâm Vũ, nhưng vận đề bọn họ thất vọng. chính là Lâm Vũ cuỗi cùng vẫn lắc đầu một cái, khẽ thở dài: “Tôi thật sự là không nhớ được…

“ha.

Ba người Đậu Trọng Dung, Vương Thiệu Đàn và Hoàng Tân Nho lập tức thở dài, vẻ mặt không biết nên làm thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK