Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 318:

Sở Vân Vi nói đúng, chuyện đào hôn như của cô là chuyện đáng xâu hỗ của nhà mình. Mặc dù Sở gia có đảo lộn trời đất để tìm, thì cũng không bao giờ đề người ngoài biết. Thứ nhất là vì thể diện, thứ hai là nhà nam đòi người.

Sau đó Song Nhi ra ngoài với Sở Vân Ví.

“Nguyễn đại công tử, có nhớ tôi không?”

Sở Vân Vi vẫn tỏ vẻ thờ ơ sau khi nhìn thấy Nguyễn Tuyết Nham, giọng điệu của cô bình thản.

Nguyễn Tuyết Nham nghe vậy liền sững sờ. Hăn ngắng đâu lên, sắc mặt trăng bệch, run rây nói: “Sở… Sở…

Sở tiểu thư?”

“Anh nhận ra tôi nhỉ, chẳng phải anh xem Sở gia không ra gì à? Thế còn nhận ra tôi? Sở Vân VÌ điềm đạm nói.

“Ôi, cô Sở, tôi… tôi… tôi đáng chết!”

Nguyễn Tuyết Nham sợ đến mức, toàn thân phát run. Hắn không biết phải nói gì, liền tự tát vào mặt mình một cái.

Hắn có ý muốn chết luôn rồi. Vốn dĩ hăn muốn lợi dụng Lâm Vũ không biết tình hình hiện tại ở kinh đô, mới giả bộ hù dọa. Nhưng không ngờ đại tiểu thư nhà họ Sở lại ở đây.

Thật ra, những gì hắn nói phải nói ngược lại. Đó là nhà họ Sở hoàn toàn không xem nhà họ Nguyễn ra gì. Chỉ cân Sở gia đồng ý, búng tay một cái là cả nhà họ Nguyên phải cút khỏi Kinh Thành. Cho nên, khi nhìn thấy Sở Vân Vi hắn hết cả hồn. Nếu ¡truyền đến tai Sở Vân Tỉ, có khi hắn sẽ phơi xác ngoài đường.

“Sở tiểu thư, tôi đáng chết, xin cô tha cho tôi.”

Nguyễn Tuyết Nham thấy tự tát máy cái mà Sở Vân Vi vẫn không phản ứng, liền quỳ rạp xuống đất, run rầy câu xin: “Sở tiêu thư, làm ơn… Tôi biết sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa. A… Từ nay về sau tôi sẽ là con chó của nhà họ Sở, cô…”

“Được rôi, tôi tha cho anh thì dê lăm.

Anh hỏi xem Hà tiên sinh có tha cho anh không?” Sở Vân Vi cau mày, cô không muôn nghe nữa.

“Hà tiên sinh, tôi biết mình sai rồi, tôi biết mình sai rôi, xin anh tha thứ cho tôi.” Nguyễn Tuyết Nham nhanh chóng quỳ xuống, đến bên cạnh Lâm Vũ van xin.

“Nguyễn tổng, tôi không dám. Trong mắt nhà họ Nguyễn các anh, tôi chỉ là cái răm.” Lâm Vũ nhẹ giọng nói.

“Không, không, Hà tiên sinh, tôi nói sai rồi. Nhà họ Nguyễn, là cái răm, nhà họ Nguyễn là cái rắm!” Nguyễn Tuyết Nham hoảng sợ nói.

Song Nhi không nhịn được mà bật cười. Nếu các trưởng lão của nhà họ Nguyễn biết chuyện này, có khi đánh DỊ” Tuyết Nham thừa sống thiếu chết Lâm Vũ không nhịn được cười nói: “Được rồi, Nguïệt tổng, lần này tôi tha cho, anh. Mong lân Sau đừng yêu đuối thế, cứng rắn lên.”

“Chắc chắn, chắc chắn.” Nguyễn Tuyết Nham lớn tiếng đáp lại.

“Đi đi, nhưng nên nhớ, ngươi không được phép nói một lời về chuyện của tiểu thư. Nếu không, ta sẽ nói cho thiếu gia chúng tôi chuyện hôm nay.”

Song Nhi khịt mũi đe dọa hắn.

“Vâng, vâng.” Nguyễn Tuyết Nham gật đâu liên tục. Sau đó, hăn câm tập tài liệu của mình và chạy thục mạng.

“Cô Sở, cô không nên đi ra.”

Sau khi Nguyễn Tuyết Nham rời đi, Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài.

“Tôi cũng không kìm lòng được, tôi sợ Hà tiên sinh bị anh ta lừa.” Sở Vân Vi nhẹ nhàng nói.

“Đừng lo, hắn sẽ không dám nói đâu.”

Song Nhi tự tin nói: “Già trẻ ở Kinh Thành cơ bản đều sợ thiếu gia chúng tôi.

“Nhân tiện, Sở tiểu thư, tôi luôn muốn hỏi cô một chuyện.”

Lâm Vũ gọi bọn họ vào dược phòng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, hỏi: “Mây ngày nay hai người mới tới, tôi cũng không có thời gian hỏi. Hôm nay mới nhớ ra. Tôi muôn hỏi chuyện . cô gửi bức ảnh này có ý gì?”

Lâm Vũ mở tắm hình ra xem. Đó là người đàn ông trung niên, trông rât ‘ giỗng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK