Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 380:

“Tôi biết rồi.” Lâm Vũ Cười nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào lưng Hà Cần Kỳ, đưa cậu ta lên xe.

Lâm Vũ nhìn về hướng Hà Cần Kỳ đi, khóe miệng nở nụ cười thâm thúy, tuy răng tính tình em ba này có hơi cường điệu, nhưng cậu ta không phải kẻ ngôc.

Đúng lúc này, trên bầu trời u ám vang lên một tiêng sâm bóp nghẹt, sau đó một trận mưa nhẹ rơi xuống, mọi người trên đường vội vàng chạy.

“Tiểu Hà, mau lên xe.” Sở Tích Liên vội vàng thúc giục.

Sau khi Lâm Vũ lên xe, Sở Tích Liên có chút kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu cùng Hà Cân – có xung đột sao? Sao lại còn..

“Ò, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Tính tình cậu ta khá tốt, kết bạn với cậu ta, coi như không đánh không quen đi.”

Lâm Vũ cười.

“Thằng nhóc này không. phải là người tốt, tôt hơn hết là cậu nên tránh xa nó ra.” Sở Tích Liên nhắc nhở, hình như không: muốn Lâm Vũ và Hà Cần Kỳ tiêp xúc gân.

“Bác Sở, tôi nhớ lần trước bác nói với tôi, vị tam thiếu gia cứng đầu này sẽ ngáng đường tôi, còn vị đại thiêu gia thông tình đạt lý, nhưng sau khi tiệp xúc với người nhà họ Hà, tôi mới phát hiện ra là ngược lại.”

Khi nói lời này Lâm Vũ không khỏi nheo mắt, cần thận quan sát biểu hiện trên mặt Sở Tích Liên.

Anh đã sớm biết Sở Tích Liên này bê ngoài có vẻ quan tâm, nghĩ cho anh, nhưng thực ra trong lòng ông ta rất bình tĩnh.

“Ha hả, tôi chỉ nói về tính cách của họ _ thôi. Hơn nữa lòng người khó đoán.”

Sở Tích Liên bình tĩnh chuyển chủ đề, “Chính là kết quả thâm định này.

Kết quả của nhà họ Hà có nhất định là thật không?”

Vừa nói, ông ta vừa lấy từ trong cặp ra một kết quả thầm định khác mà Ân Chiến vừa mang về.

Lâm Vũ khẽ giật mình, tầm mắt rơi vào tập tài liệu trong tay ông ta, kinh ngạc: “Y bác là…?!”

Cả nhà tại app truyện hola đọc tiếp nhé! “Tự mình xem đi.”

Sở Tích Liên đưa tờ thâm định trong tay cho Lâm Vũ, trong xe hơi ôn ào do mưa lớn va vào cửa kính, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ: “Mưa to thật.”

Lâm Vũ lật đến trang cuối của tờ kết quả thẩm định, nhìn thấy dòng chữ lớn “Xác nhận có quan hệ huyết thống” với con dấu màu đỏ, sắc mặt anh thay đổi, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường.

“Bác Sở, kết quả này bác lấy ở đâu?”

Lâm Vũ vừa hỏi vừa kiêm tra các hạng mục kiêm tra.

“Không dám dỗi gạt cậu, Tiêu Hà, tôi đã đoán trước được nhà họ Hà sẽ động tay động chân, cho nên ngày đó tôi đã đặc biệt lệnh cho Ân Chiên đề lại một ít mẫu xét nghiệm của cậu và cha cậu do nhà họ Hà gửi đến, gửi nó _ đến cơ sở xét nghiệm khác đề kiểm tra lần nữa. Đó là lý do tại sao tôi không thông báo cho cậu sau khi có kết quả thầm định của nhà họ Hà.”

Sở Tích Liên nhìn ra ngoài cửa số nói với giọng nặng nề, “Tôi thực sự không ngờ nhà họ Hà lại có thê làm ra chuyện này. Ngay cả cốt nhục nhà mình cũng không chịu nhận.”

Trong khi nói, ông ta vô tình liệc nhìn khuôn mặt của Lãm Vũ, muốn từ trên đó nhìn ra biểu cảm xúc động lớn của anh, nhưng điều khiến ông ta kinh ngạc là trên mặt Lâm Vũ không gợn sóng, lông mày hơi cau lại, như có điêu suy tư.

“Bác Sở, bác cho cháu xem cái này làm gì.” Lâm Vũ đột nhiên quay đâu lại nhìn ông ta.

Sở Tích Liên khẽ giật mình, không ngờ Lâm Vũ lại hỏi ông ta như vậy, vội vàng nói: “Làm gì? Gia Vinh, đây mới là kết quả kiểm tra ADN chính xác! Cậu là con cháu nhà họ Hài”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK